Ánh đèn dầu leo lét, vừa vặn chiếu rõ gương mặt tái nhợt của hắn. Dẫu hiện giờ hắn đã suy yếu đến cực điểm, nhưng nàng dù có che mặt hóa trang thành người khác, khi nhìn đến hắn vẫn không khỏi giật mình kinh hoảng.
Cổ họng nàng khẽ động, cố ra vẻ bình tĩnh nói:
“Ngươi cứ theo con phố này đi thẳng về phía trước, sẽ thấy một y quán.”
Hoa Thanh Nguyệt đưa bạc vụn trong tay ra, “Ngươi chẳng phải nói muốn báo ân sao? Vậy thì đừng đứng chắn trước cửa nhà ta.”
Lục Diễm cúi đầu, nhìn bạc trong tay nàng mà không vươn tay đón lấy. Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm tựa hồ hồ nước mực, mang theo vẻ cô tịch khiến người không thể đoán thấu.
Hoa Thanh Nguyệt cũng không cho hắn cơ hội từ chối, đem bạc cùng áo choàng đặt thẳng vào tay hắn, xoay người trở vào trong nhà.
Nhưng nàng vừa mới bước tới cửa, thì cách đó không xa, thân ảnh cao lớn của hắn bỗng ngã “oành” một tiếng xuống đất.
Hoa Thanh Nguyệt khẽ mắng một câu, phải tốn khá nhiều sức mới kéo được hắn vào trong phòng.
“Thanh Nguyệt... Thanh Nguyệt… đừng rời bỏ ta…”
Nàng cúi xuống sát tai hắn, nghe thấy tiếng thì thào yếu ớt nơi khóe môi hắn. Đồng tử của Hoa Thanh Nguyệt co rút, nhưng rất nhanh lại trở về bình tĩnh.
“Thanh Nguyệt..."
Trong miệng hắn vẫn đứt quãng gọi tên nàng.
Sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt tối sầm lại.
Lục Diễm mở mắt ra, trông thấy chính là hình ảnh ấy.
Nằm trên ghế, hắn nuốt nước miếng, chậm rãi đứng dậy.
Vết thương trên người hắn không quá nặng. Mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769842/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.