Chương Tự nhẹ giọng nói:
“Hoa cô nương, lời này ngươi có thể không tin, nhưng ta quen biết hắn đã hơn mười năm, chỉ đến khi gặp ngươi rồi, hắn mới dường như là một con người chân thực.”
“Có máu, có thịt, có tình cảm.”
“Hắn từ nhỏ đã bị đưa vào quân doanh, là người được Lục gia chọn để kế nghiệp, sau đó theo Lục lão hầu gia nam chinh bắc chiến. Năm mười lăm tuổi, từng suất năm nghìn Phi Vũ quân phá tan vạn quân địch, nhưng khi trở về doanh, tận mắt chứng kiến Lục lão hầu gia tử trận nơi sa trường.”
Hoa Thanh Nguyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
“Từ đó về sau, trên mặt hắn không còn nửa điểm biểu tình dư thừa. Mỗi ngày ngoài huấn luyện chính là đọc binh thư, miệng tuy không nói, nhưng ta biết trong lòng hắn chỉ có một mục tiêu — hoàn thành di nguyện của tổ phụ, thu hồi mất địa, đánh đuổi quân Ngụy ra khỏi biên cương Tấn quốc.”
“Việc ấy hắn quả thật đã làm được. Vài năm trước, hắn đẩy đường biên ra xa thêm một đoạn, Thánh thượng bởi lo hắn hành sự quá liều lĩnh, nên triệu hồi hắn về kinh. Rồi tại Lương Nguyên... hắn gặp ngươi.”
“Lương Nguyên?” Hoa Thanh Nguyệt khẽ run khóe môi.
“Phải, chính đêm đó một năm trước, ta đưa tiễn hắn lên đường. Hắn lần đầu tiên uống rượu đến say, rồi nói với ta rằng, hắn vừa đặt chân đến Lương Nguyên đã gặp ngươi. Từ giây phút ấy hắn mới biết, thì ra nụ cười cũng có thể đẹp đến thế.”
“Đẹp đến mức, hắn muốn giấu đi, không để ai chạm đến.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769847/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.