Cố Minh Tiêu nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt hắn hơi tối đi, hắn đang định nói gì đó cho qua chuyện, thì chợt phát hiện Giang Sở Dung nãy giờ vẫn cứ mở to mắt, nhìn hắn một cách tỉ mỉ.
Cố Minh Tiêu:?
"Sao em lại nhìn ta như vậy?" Chẳng lẽ em ấy đã phát giác được điều gì rồi sao.
Giang Sở Dung nghe Cố Minh Tiêu hỏi vậy, cậu không chú ý tới chút căng thẳng của Cố Minh Tiêu, ngược lại còn xấu hổ cười nói: "Nói đến cũng thật thần kỳ, không biết có phải bởi vì tu vi của ta đã tăng lên rất nhiều hay không, mà ta cứ cảm thấy đôi mắt của mình hình như có thể nhìn rõ mọi thứ hơn trước."
"Bây giờ ở gần như vậy, ta còn có thể nhìn thấy rõ độ dày mỏng của lông mi đại sư huynh, tầng này chồng lên tầng kia, đẹp thật đó. Thì ra chàng có hai tầng lông mi nha."
Nói xong, Giang Sở Dung còn đưa tay ra chọc nhẹ vào lông mi của Cố Minh Tiêu.
Cố Minh Tiêu im lặng giây lát, có chút dở khóc dở cười —Vậy là hắn đã đánh giá quá cao mức độ nhạy cảm của Giang Sở Dung rồi.
Nếu một tu sĩ bình thường phát hiện thị lực của mình trở nên linh mẫn hơn, có lẽ sẽ cực kỳ phấn khởi muốn đi ra ngoài kiểm tra xem thị lực của mình đã tiến bộ đến mức nào, nhưng Giang Sở Dung lại chỉ quan tâm hắn có hai tầng mi...
Nghĩ rồi nghĩ, Cố Minh Tiêu bình tĩnh quay đầu đi, tránh khỏi ngón tay đang chọc vào mi mắt mình của Giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-the-than-cuom-mat-tam-ma-cua-nhan-vat-chinh/1782293/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.