Cố Minh Tiêu kiên nhẫn giải thích: "Đệ đột phá cảnh giới quá nhanh, căn cơ rất dễ mất ổn định, để ta xem xem trong cơ thể đệ có tích tụ nội thương không."
Giang Sở Dung không chần chừ nữa, chủ động đưa tay ra.
Khi những ngón tay mát lạnh của Cố Minh Tiêu chạm vào mạch đập của Giang Sở Dung, làn da của Giang Sở Dung bất giác co rụt lại, căng thẳng một cách vô cớ.
Cố Minh Tiêu tựa như cảm giác được gì đó, nói: "Thả lỏng đi, ta sắp truyền linh lực."
Giang Sở Dung hơi giật mình, ngay sau đó liền thả lỏng.
Ngón tay Cố Minh Tiêu đè mạnh hơn, một luồng linh lực rất thanh mát chạy dọc theo động mạch của Giang Sở Dung chảy vào cơ thể cậu.
Nói thật, linh lực của Cố Minh Tiêu rất dễ chịu, sau khi thẩm thấu vào kinh mạch, cảm giác giống như người ta được uống một bát sữa hạnh nhân ngâm trong nước giếng mát lành giữa tiết trời thu oi bức vậy, ngọt ngào trong vắt, cực kỳ sảng khoái.
Giang Sở Dung vô thức thả lỏng hơn một chút.
Nhưng điều mà Giang Sở Dung không ngờ tới chính là, sau khi Cố Minh Tiêu kiểm tra linh lực của cậu xong, lại tự nhiên nắm lấy tay cậu, vén tay áo của cậu lên, từng chút một vuốt từ xương cổ tay cậu vuốt lên trên.
Nhưng động tác lại rất khoa học, có lẽ là đang cảm nhận tình hình phát triển của các mạch và xương cốt của cậu.
Nhưng đầu ngón tay của Cố Minh Tiêu có một vết chai mỏng do cầm kiếm, khi chạm vào làn da mềm mại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-the-than-cuom-mat-tam-ma-cua-nhan-vat-chinh/1782380/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.