Văn Lăng bỏ đi, nhưng vẫn để ngựa kỳ lân lại cho Giang Sở Dung.
Gió xuân bên dòng suối nhẹ lướt qua, thổi cho Giang Sở Dung một làn gió mát lành thoáng đãng. Lúc này cậu đang nằm sấp trên lưng ngựa, chịu đựng cơn đau ở phía sau, lẳng lặng nhìn bóng lưng rời đi của Văn Lăng.
Bóng dáng Văn Lăng cao ráo thẳng tắp, phong độ mà gầy gò, không hiểu sao lúc này lại mang theo một loại cảm giác mất mát nói không nên lời.
Giang Sở Dung nhìn thấy không khỏi mím môi lại, lộ ra vẻ suy tư.
•
Kể từ cái hôm Giang Sở Dung và Văn Lăng mỗi người tự đi về một mình, mối quan hệ giữa ba người đã có những thay đổi vi diệu.
Gần như cả ngày Giang Sở Dung đều ở bên cạnh Bạch Thần Băng, bởi vì Bạch Thần Băng chủ động đề nghị muốn dạy cậu một ít công pháp.
Giang Sở Dung cầu còn không được — công pháp Ma đạo của cậu đã nhiều và giỏi lắm rồi, còn công pháp Chính đạo chỉ có ba chiêu đầu của Thương Giao Cửu Thức là có thể đem ra ngoài sử dụng.
Vô Vọng Kiếm Quyết quá bắt mắt, hơn nữa nguồn gốc của nó không rõ ràng, một khi lấy nó ra xài, chắc cũng là lúc cậu cận kề cái chết.
Về phần Văn Lăng, khi Bạch Thần Băng dạy Giang Sở Dung, hắn hiếm khi không ghen tị, chỉ là không biết từ lúc nào hắn đã bắt được một con ngựa hoang ở trong rừng, thuần hóa nó rồi cưỡi nó, cứ thế mà đi ở phía trước.
Đôi khi Giang Sở Dung cũng muốn nói chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-the-than-cuom-mat-tam-ma-cua-nhan-vat-chinh/1782429/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.