Có người trầm trồ, có người đặt câu hỏi.
Nhưng tôi chưa từng trả lời bằng giọng nói.
Chỉ dùng phần bình luận để phản hồi – tôi dùng phần mềm dịch tiếng Anh để trả lời họ.
Mong họ thông cảm cho vốn tiếng Anh có hạn của tôi.
…
Tôi nhập học rồi.
Không hiểu vì sao, bà Tô và ông Lý lại rất háo hức muốn đưa tôi đi khai giảng.
Họ nói từ sau khi con trai duy nhất tốt nghiệp, họ chẳng còn được trải qua cảm giác này nữa.
Tôi không hiểu lắm, nhưng vẫn tôn trọng.
Thật ra “nhập học” cũng chỉ là việc tôi phải ra khỏi nhà vào các ngày trong tuần, buổi tối vẫn sẽ về, thỉnh thoảng còn sang nhà họ ăn ké.
Trong lớp, nhìn quanh cũng không phải toàn là tóc vàng mắt xanh, nhưng người châu Á quả thực khá ít.
Người châu Á duy nhất ngoài tôi là một bạn người Hàn.
Vừa mở miệng nói chuyện, cả hai đều có chút… thất vọng.
Du học sinh ở nước ngoài thường hay tụ lại thành nhóm, chẳng vì lý do gì cụ thể, chỉ là ở bên người cùng quốc tịch thì thấy yên tâm hơn.
Nhưng không phải ai cũng đáng tin.
Trong các nhóm chat của du học sinh, thỉnh thoảng vẫn có người than thở vì bị lừa đảo, đôi khi còn có cả những “drama tổng hợp” được đính kèm file PDF rất bài bản.
Những ngày không có tiết học, tôi ở nhà livestream vẽ tranh.
Không hiểu sao, số người xem ngày một nhiều.
Sau này thậm chí còn có người gửi tiền ủng hộ.
Tôi liền tắt luôn chức năng donate.
Chỉ cần kiếm tiền từ việc nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/2294901/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.