Trên đường về, phần lớn thời gian chúng tôi đều im lặng.
Thi thoảng, Lý Tự lại lên tiếng hỏi vài câu – kiểu như hỏi tôi học trường nào, chuyên ngành gì – mang dáng vẻ của một bậc trưởng bối lâu ngày không gặp.
Lý Tự cũng mua ít đồ.
Lúc thanh toán, anh ấy phóng khoáng muốn thanh toán cả phần của tôi.
Tôi không đồng ý, giật lại mấy món hàng trong tay anh ấy và tự mình tính tiền.
Lý Tự: “…”
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy bất lực.
Trên đường về, có đoạn khá vắng vẻ nên Lý Tự lái chậm lại.
Một khoảnh khắc nào đó, tôi bất chợt mở miệng:
“Dừng xe một chút.”
Xe từ từ dừng lại, tôi mở cửa bước xuống, đi ngược lại vài bước.
Dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy một con mèo con đang run rẩy co ro, miệng không ngừng kêu thảm thiết.
Xung quanh hoàn toàn không có dấu vết của những con mèo khác.
Lý Tự cũng xuống xe, dừng lại bên cạnh tôi, lặng lẽ nhìn con mèo sơ sinh vẫn còn chưa mở mắt ấy.
Cả hai chúng tôi đều hiểu rõ một điều – nếu không làm gì, con mèo nhỏ ấy sẽ c.h.ế.t cóng trong đêm đông lạnh buốt này.
Không lâu sau khi lên xe lại, bên ngoài bắt đầu lác đác tuyết rơi.
Con mèo bẩn thỉu nằm trong lòng tôi dường như đã ngủ thiếp đi vì hơi ấm.
Lông nó bết lại, bẩn đến mức chẳng thể nhìn rõ màu sắc.
Vào một buổi tối có tuyết rơi đầu mùa ở London, tôi và Lý Tự đã nhặt được một chú mèo con.
Nuôi một con mèo con chưa mở mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/2294899/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.