Tiếc là vệt hồng này đến quá ngắn ngủi, sau cái nhìn thoáng qua trong mắt Trình Dã, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã bị quần áo che lại.
Giang Thời mặc áo vào, cầm chiếc quần trong tay có chút do dự. Chiếc quần trong tay y rộng thùng thình, mặc một chiếc quần short bên trong chắc không có vấn đề gì... phải không?
Không biết có phải ảo giác không, dù Trình Dã quay lưng lại, Giang Thời vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Suy nghĩ vài giây, y vẫn quyết định mặc chồng lên vậy.
Đợi đến khi Giang Thời mặc quần áo xong, quay đầu nhìn lại Trình Dã vẫn đứng tại chỗ không động đậy.
“Cậu không thay sao?”
Trình Dã như vừa hoàn hồn, động đậy một cái, hắn quay người lại che đi nửa miếng gương bị vỡ phía sau, đối diện với Giang Thời.
So với sự e thẹn của Giang Thời, hắn rất tự nhiên, vai rộng mở, đứng một cách thoải mái nhưng chiều cao ở đó, đầu gần như chạm đến trần nhà, chỉ đứng thôi mà áp lực và sự hiện diện đã rất rõ ràng.
Trình Dã cảm nhận được ánh mắt của Giang Thời rơi trên người mình, hắn lẳng lặng nuốt nước bọt, tiến lên một bước, một tay nắm lấy cổ áo phông cởi ra trước mặt Giang Thời.
Cơ thể màu mật ong lộ ra trước mặt Giang Thời.
Ánh sáng lọt vào từ cửa sổ vắt ngang dưới chân Trình Dã, hắn khẽ dang tay để cơ thể mình tr*n tr** cho một người đồng giới khác chiêm ngưỡng.
Vai, lưng, cơ ngực, cơ bụng, vết sẹo ở bụng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thieu-gia-gia-ve-thon/2926317/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.