Liếc nhìn hai chân trắng nõn mềm mại trống rỗng dưới vạt áo thiếu niên, Giang Tiền nhíu mày, lạnh lùng mở miệng:
"Cậu không mặc đồ lót ?"
Giọng nam đột nhiên vang lên dọa Tô Nhung giật mình.
Cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, đầu đột nhiên cứng đờ.
Quần áo ôm trong ngực bị dọa đến mức rơi xuống, sau khi nhìn thấy Giang Tiền tiến về phía trước 2 bước, Tô Nhung lúc này mới kịp phản ứng lại, dùng sức kéo vạt áo
Cố gắng che mình lại.
Vẻ mắt hoảng sợ của Tô Nhung lộ rõ, nhất là sau khi nhìn thấy đối phương nhướng mày nhìn, căng thẳng đến mức tim gần như ngừng đập.
"Tôi, tôi có mặc mà..." giọng nói run lên vì xấu hổ, cố gắng giải thích, "chỉ là do vừa rồi tắm xong, quần áo bị rơi xuống sàn...đều bị ướt hết."
Vừa rồi vốn muốn lấy khăn lau mặt, vô tình chạm vào quần áo treo bên cạnh, đồ lót bị ướt vẫn treo trong phòng tắm, nhỏ giọt tích tách một cách đáng thương.
Nếu như biết có người đột ngột vào như vậy, cậu sẽ không bao giờ dám trần mông đi ra như vậy, thật xấu hổ.
Giọng nói của Tô Nhung càng lúc càng nhỏ, vội vàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Tuy cúi đầu, nhưng phần tóc mái hơi dài bị Tô Nhung vuốt sang hai bên, cả khuôn mặt đều lộ ra.
Vẫn còn bọt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792695/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.