Trên màn hình hiện quả thật không còn phòng trống.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt cuối cùng Giang Tiền nhìn mình, Tô Nhung nhịn không được xác định thêm một lần nữa: "Thật sự hết phòng rồi ạ ?"
"Ừ, ký túc xá trường chúng ta đều kín chỗ rồi." Quản lý ký túc dời màn hình máy tính về sau, chống cằm nói: "Nếu em thực sự muốn chuyển, vậy chờ xem có ai chuyển đi..."
"Vậy nên ?"
"Vậy nên...chờ có phòng trống tôi sẽ chuyển đi." Cẩn thận nhìn Giang Tiền đang lau tóc, Tô Nhung thấp giọng nói thêm: "Tôi sẽ cố gắng không làm phiền anh."
Giang Tiền đột nhiên dừng lau tóc, hắn đặt chiếc khăn xuống, nhìn về phía Tô Nhung, hơi cau mày.
"Tôi nói cậu làm phiền tôi sao ?"
Thấy Tô Nhung sửng sốt, hắn quay mặt đi, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: "Hay bình thường cậu quen không mặc đồ lót ? Nếu là như vậy, thì quả thực không ổn..."
"Tôi có mà ! Tôi thực sự có !"
Tô Nhung hiếm khi ngắt lời Giang Tiền, khuôn mặt đỏ bừng giải thích mình không phải kiểu người như vậy.
"Là kiểu người nào?"
"Chính là, là kiểu không mặc, không mặc..." nói không ra 2 chữ "đồ lót", mặt Tô Nhung vừa đỏ vừa trắng, lộ rõ vẻ xấu hổ.
"Ừ, tôi hiểu rồi."
Thấy khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của thiếu niên, Giang Tiền không khỏi cười khẽ một tiếng, vẻ mặt bỗng dưng thả lỏng, "Vậy cậu có thể ở lại đây."
Hắn đứng lên, lấy khăn ra ban công phơi, rồi bước ra cửa đeo giày.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792696/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.