Nghe giọng điệu thì có vẻ... không thân lắm.
Sau khi liên tiếp hỏi thêm vài câu, cảm thấy mình đã hiểu đủ, Tần Thừa mới thôi không truy hỏi nữa, quay lại nhập vào cuộc trò chuyện với Khang Đông Đình.
Tô Nhung khẽ thở phào một hơi, lặng lẽ dịch người thêm chút nữa, nửa bên người đã dính sát vào cửa xe, hai tay đặt trên đùi cũng bắt đầu cảm thấy lạnh buốt.
Xe dừng lại trước cổng trường.
Tô Nhung và Nhạc Sâm xuống xe, sau khi vẫy tay chào tạm biệt Khang Đông Đình và Tần Thừa vừa hạ cửa kính xe xuống, cả hai mới quay người đi vào trong.
Vừa bước chân vào cổng trường, không hiểu sao Nhạc Sâm bỗng khựng lại, quay đầu nhìn ra sau với vẻ mặt khó hiểu. Cậu ta nhỏ bên cạnh liền hỏi:
"Anh sao thế?"
"Cảm giác như... có ai đang nhìn chúng ta." – Gãi đầu một cái, Nhạc Sâm nói – "Có lẽ là ảo giác thôi. Dù sao Đình Tử bọn họ cũng đi rồi mà."
Nghe thấy Khang Đông Đình đã rời đi, Tô Nhung mới chậm lại bước chân, đồng thời cũng buông tay Nhạc Sâm ra.
Cậu không mấy để tâm tới lời vừa rồi của Nhạc Sâm, dù gì cậu cũng thường hay có những "ảo giác" tương tự như thế.
Cả hai tiếp tục bước về phía ký túc xá, không hề hay biết rằng phía sau thùng thư lớn đặt bên cạnh cổng trường có một người đàn ông cao lớn đang đứng, đội mũ lưỡi trai xanh dương.
Ánh mắt anh ta vẫn dõi theo Tô Nhung từ lúc cậu bước xuống xe.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792720/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.