Suy nghĩ một lúc, Giang Tiền nhắc nhở: "10 giờ tối nay ký túc xá sẽ cúp nước."
Tô Nhung đang định làm gì đó thì khựng lại, ngơ ngác quay sang nhìn Giang Tiền, nghiêng đầu, khẽ "A?" một tiếng.
"Trong nhóm ký túc có thông báo rồi." – Giang Tiền đáp nhạt, thu lại ánh mắt. "Chưa đến 15 phút nữa là tới 10 giờ rồi."
"Vậy... vậy tôi đi tắm ngay!" – Cậu là người có thói quen tắm rửa mỗi ngày, nên vừa hiểu ra vấn đề đã vội vàng ôm theo quần áo sạch rồi lao thẳng vào phòng tắm, luống cuống *****.
Nước từ vòi hoa sen xối xuống lạnh buốt, dù thời tiết đang nóng, Tô Nhung cũng không chịu nổi tắm nước lạnh.
Cậu cuống quýt điều chỉnh bình nóng lạnh, đợi đến khi nhiệt độ vừa đủ ấm mới bắt đầu kỳ cọ cơ thể.
Nhưng nước lại ngừng chảy nhanh hơn cậu tưởng.
Ngay lúc cúi đầu vừa xối hết lớp bọt trên tóc, thì dòng nước đột ngột ngắt ngang. Cùng lúc đó, đèn trong phòng tắm cũng phụt tắt.
Tiếng nước ngưng bặt, rồi sau đó là một tiếng kêu khe khẽ vì giật mình, cả phòng tắm nhỏ liền rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của Tô Nhung vang lên mơ hồ.
"Giang... Giang học trưởng, anh có ở ngoài đó không?"
Tô Nhung cẩn trọng cất tiếng gọi, hàng mi dính ướt xẹp lại thành từng chùm, đôi mắt chỉ có thể mở hé, cố nhìn về phía cửa phòng tắm đang khép chặt.
Không có tiếng trả lời.
Cậu gọi thêm vài lần nữa, thậm chí còn lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792721/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.