Phòng ngủ lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn mùi hương thoang thoảng vương trên gối và chăn cùng những nếp nhăn còn sót lại, như thể để chứng minh thiếu niên kia từng ở đây.
Gương mặt điển trai vùi vào chiếc gối mềm mại, trong khoang mũi vẫn còn đọng lại mùi hương đặc trưng mà cậu nhóc thanh mai trúc mã để lại.
Hứa Cảnh Dịch khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi dậy bước xuống giường, nét mặt lạnh băng, sải bước tới bên cửa sổ.
Ánh hoàng hôn cam đỏ kéo một vệt dài nơi chân trời, sắc trời như được ai đó nhuộm một lớp máu mờ. Mặt đất sau cơn mưa còn đọng nước, những vũng nước nhỏ bị người qua đường giẫm lên làm gợn lên từng vòng sóng lăn tăn.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé quen thuộc đang dần chạy xa, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch trầm xuống. Khóe môi vốn luôn mang ý cười nay đã kéo thẳng lại, gương mặt đanh lại khó coi, ánh nhìn âm u lạnh lẽo đến đáng sợ.
Em ấy không thể vì anh mà ở lại một lần sao?
Chương 22 Thời gian gần đây, bất cứ người đàn ông nào xuất hiện quanh Tô Nhung nhiều hơn một lần, Hứa Cảnh Dịch đều điều tra kỹ lưỡng đến tận gốc. Chỉ là... anh không mấy để tâm đ ến hai người: Nhạc Sâm và Giang Tiền. Một người chỉ là đàn em nhỏ bám riết không buông, người còn lại là bạn cùng phòng được sắp xếp ngẫu nhiên - đều không cần phải quá quan tâm. Người thật sự đáng để anh để mắt, là ba người kia. Hình tượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792723/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.