🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phòng ngủ lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn mùi hương thoang thoảng vương trên gối và chăn cùng những nếp nhăn còn sót lại, như thể để chứng minh thiếu niên kia từng ở đây.

 

Gương mặt điển trai vùi vào chiếc gối mềm mại, trong khoang mũi vẫn còn đọng lại mùi hương đặc trưng mà cậu nhóc thanh mai trúc mã để lại.

 

Hứa Cảnh Dịch khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi dậy bước xuống giường, nét mặt lạnh băng, sải bước tới bên cửa sổ.

 

Ánh hoàng hôn cam đỏ kéo một vệt dài nơi chân trời, sắc trời như được ai đó nhuộm một lớp máu mờ. Mặt đất sau cơn mưa còn đọng nước, những vũng nước nhỏ bị người qua đường giẫm lên làm gợn lên từng vòng sóng lăn tăn.

 

Nhìn thân ảnh nhỏ bé quen thuộc đang dần chạy xa, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch trầm xuống. Khóe môi vốn luôn mang ý cười nay đã kéo thẳng lại, gương mặt đanh lại khó coi, ánh nhìn âm u lạnh lẽo đến đáng sợ.

 

Em ấy không thể vì anh mà ở lại một lần sao?

 

Chương 22

 

Thời gian gần đây, bất cứ người đàn ông nào xuất hiện quanh Tô Nhung nhiều hơn một lần, Hứa Cảnh Dịch đều điều tra kỹ lưỡng đến tận gốc.

 

Chỉ là... anh không mấy để tâm đ ến hai người: Nhạc Sâm và Giang Tiền. Một người chỉ là đàn em nhỏ bám riết không buông, người còn lại là bạn cùng phòng được sắp xếp ngẫu nhiên - đều không cần phải quá quan tâm.

 

Người thật sự đáng để anh để mắt, là ba người kia.

 

Hình tượng Hình Diễm Thần – người không hiểu vì sao lại khiến Tô Nhung có chút "ưa thích"; vị hôn phu miệng cười mắt cười của Hình Diễm Thần; và Úy Khanh Duẫn – người đang có mối quan hệ "thỏa thuận" kỳ lạ nào đó với Tô Nhung.

 

Nhắc tới Úy Khanh Duẫn, đôi mắt Hứa Cảnh Dịch càng trở nên thâm trầm.

 

Nếu không phải phát hiện người kia mắc chứng rối loạn tâm lý, không thể chịu được việc tiếp xúc thân thể, thì người *****ên anh ra tay dọn sạch chắc chắn sẽ là hắn.

 

Nhớ lại những lần trước từng "xử lý" những kẻ có ý định tiếp cận Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch khẽ cong môi nở nụ cười nguy hiểm, trong ánh mắt lạnh lùng như có tia sáng mờ vụt qua.

 

Tuy đã lâu không tự mình ra tay, nhưng những chiêu trò và thủ đoạn thì anh vẫn còn quá thành thạo.

 

Bởi lẽ anh luôn muốn hủy sạch những kẻ quanh quẩn bên Tô Nhung.

 

Bất cứ ai.

 

Không khí xung quanh anh dường như bị bao phủ bởi một tầng áp lực nặng nề. Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Tô Nhung ngoài cửa sổ, Hứa Cảnh Dịch mới xoay người, bước tới bên giá sách đầy ắp tài liệu.

 

Không rõ anh ấn vào đâu, một tủ âm tường kích thước như chiếc tủ lạnh nhỏ liền hiện ra.

 

Thao tác vô cùng thành thạo, anh lấy ra hai chiếc lọ nhỏ, đổ ra ba viên thuốc màu trắng, ngửa đầu nuốt gọn.

 

Khi thuốc trôi xuống cổ họng, thái dương vẫn đang co giật liên hồi rốt cuộc cũng dần dịu lại. Nhưng ánh mắt anh thì vẫn tối đen như đáy vực, sâu hun hút, tựa như cơn bão ngầm đang chuẩn bị trỗi dậy.

 

Hạ mắt nhìn xuống, anh cúi người nhặt lại từng tờ tài liệu rơi dưới sàn, nét mặt vô cảm, như thể mọi bất thường vừa rồi chỉ là ảo giác.

 

Đột nhiên, điện thoại đặt trên bàn sáng lên, phát ra tiếng "tít tít" báo hiệu có tin nhắn.

 

Ánh nhìn quét qua chấm định vị đang di chuyển trên màn hình, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc.

 

Trầm ngâm trong giây lát, anh cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi phòng, nhắm thẳng theo tọa độ hiện trên điện thoại.

 

Chiếc điện thoại bị ném bừa lên ghế phụ lái, màn hình sáng liên tục, hiện ra một khung thông báo tin nhắn bật lên.

 

Nhìn nội dung tin nhắn lần nữa, mu bàn tay Hứa Cảnh Dịch nắm chặt vô lăng đến nỗi gân xanh nổi rõ, môi mím chặt thành một đường thẳng lạnh lẽo.

 

Cậu bé của anh lúc nào cũng bị cuốn vào mấy tên đàn ông phiền toái đó... Thật khiến người ta khó chịu.

 

Tô Nhung đến trễ hơn nửa tiếng so với giờ hẹn.

 

Đứng trước cửa một cửa hàng, vừa định nhắn tin báo lại với thầy Sở thì phía sau đã vang lên giọng nói quen thuộc:

 

"Tiểu Nhung, tôi ở đây."

 

Thầy Sở vẫy tay gọi, ánh mắt ôn hòa không hề có chút khó chịu vì Tô Nhung đến muộn. Giọng nói cũng mềm mại đầy dịu dàng: "Không cần vội đâu, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian."

 

Tự nhiên khoác vai cậu, thầy Sở đẩy cửa bước vào, dẫn Tô Nhung vào trong cửa tiệm.

 

Dù lúc hoàng hôn nhiệt độ ngoài trời đã dịu đi kha khá, nhưng vì Tô Nhung chạy đến nên vẫn toát cả mồ hôi. Cửa tiệm bật điều hòa mát lạnh khiến cả người cậu dễ chịu hẳn lên.

 

"Thầy Sở, em là stylist riêng phục vụ cho thầy hôm nay."

 

Một nhà tạo mẫu trẻ trung, mái tóc nhuộm bạch kim bước đến, lịch sự cười nói: "Dựa theo yêu cầu trước đó của thầy, bên em đã chuẩn bị sẵn trang phục và một vài mẫu tạo hình để lựa chọn."

 

"Thầy xem thử muốn chọn mẫu nào?"

 

Sau khi dẫn Tô Nhung và thầy Sở vào khu vực nghỉ ngơi riêng biệt, nhân viên lập tức đưa tới một chiếc máy tính bảng: "Dựa vào phân tích từ cố vấn tạo hình, tụi em đề xuất kiểu dáng này..."

 

Tô Nhung nhìn người tạo mẫu ăn mặc kiểu cách đang nửa ngồi nửa quỳ bàn luận cùng thầy Sở, đến ngơ cả người. Cậu lúng túng nhận lấy tách trà và miếng bánh từ tay nhân viên, lí nhí cảm ơn.

 

"Lấy bộ này đi." – Có vẻ đã chọn xong kiểu phù hợp, thầy Sở và stylist cùng quay sang phía Tô Nhung.

 

Thấy cậu vẫn đang rụt rè nhấp từng ngụm nước nhỏ, ánh mắt thầy Sở dịu lại, mang theo nụ cười nhẹ: "Tiểu Nhung, em theo Vin vào làm tạo hình một chút nhé. Tôi sẽ đợi em ở đây."

 

Thấy cậu ngơ ngác, thầy Sở dịu dàng giải thích: "Là để chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay đó."

 

Tô Nhung liên tục gật đầu, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cậu đi theo Vin vào trong một căn phòng.

 

Vừa bước vào đã bị hàng loạt bộ trang phục treo khắp phòng làm cho hoảng sợ lùi lại một bước, vừa tính quay đầu bỏ chạy thì đã bị kéo lại.

 

"Nào nào, mình hóa trang trước, sau đó mới thay đồ nha~"

 

"Cậu nhóc dễ thương thế này cơ mà."

 

Căn bản là trốn không được, không chỉ Vin mà cả những nhân viên khác cũng lịch sự mời cậu vào, chẳng cho cậu lấy nửa đường thoát.

 

Quá trình làm tạo hình kéo dài khoảng một tiếng rưỡi, tới lúc Tô Nhung bước ra khỏi phòng thì trời bên ngoài đã tối hẳn.

 

Vì đã khá muộn, hai người nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, lên xe hướng về địa điểm tổ chức buổi tiệc.

 

Ngồi im lặng trong xe, Tô Nhung cúi đầu, nét mặt đầy ngượng ngập, liên tục kéo vạt váy xuống, mong có thể che bớt chiều dài quá ngắn của chiếc váy mình đang mặc.

 

"Tiểu Nhung, em sao thế?"

 

Hành động của Tô Nhung đã lọt vào tầm mắt thầy Sở.

 

Không đúng... Phải nói là từ đầu đến giờ, ánh mắt Sở Lam chưa từng rời khỏi cậu. Nhưng lúc này, cuối cùng anh ta cũng mở lời.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.