Người gửi tin nhắn là anh họ của cậu.
【Tiểu Nhung, anh về rồi.】
【Có thời gian không? Anh muốn gặp em một lát.】
Bất chợt, Tô Nhung nhớ lại buổi tiệc tối hôm đó — người đàn ông bước vào giữa vòng vây của bao ánh nhìn ngưỡng mộ.
Dù chỉ vô tình lướt qua góc mặt, nhưng Tô Nhung vẫn lập tức nhận ra đó là anh họ của mình. Liên hệ lại việc rất nhiều người hôm đó nhắc đến họ Tô và "Ngài Tô", cậu chợt hiểu ra: buổi tiệc hôm đó hẳn là được tổ chức để đón chào Tô Yến Lâm.
Xem lại thời gian gửi hai tin nhắn đó, Tô Nhung nhận ra hôm đó đúng lúc ký túc xá mất điện. Cậu còn nhớ lúc đó điện thoại có hiện tin nhắn, nhưng do quá bận nên chưa kịp đọc, sau đó cũng quên luôn.
Bây giờ mà nhắn lại thì có quá muộn rồi không?
Do dự chốc lát, Tô Nhung quay sang nhìn Hứa Cảnh Dịch:
"Anh em có nhắn tin cho em mấy hôm trước, nhưng em không thấy... Bây giờ em có nên trả lời lại không?"
"Không cần đâu." – Hứa Cảnh Dịch trả lời dứt khoát.
Tô Nhung ngẩn người.
"Thấy em không trả lời, cậu ta đã liên lạc với anh rồi. Anh nói với cậu ta là bọn mình đang ở bên nhau." – Giọng Hứa Cảnh Dịch bình thản như thể đó là sự thật hiển nhiên – "Cậu ta còn bảo mới về nước nên khá bận, dặn anh thay cậu ta chăm sóc em cho tốt."
"Đợi khi nào cậu ta ổn định công việc rồi sẽ đến gặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792731/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.