Không để ý đến những ánh mắt hiếu kỳ bên ngoài, Hứa Cảnh Dịch ánh mắt trầm lắng nhìn cậu bé vẫn còn đang ngủ say, chậm rãi đưa tay ra, dùng mu bàn tay nổi gân xanh nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt mềm mại ấy.
Sao lại có thể ngủ ngon đến thế chứ?
Thật sự tin tưởng anh như vậy sao?
Phải biết rằng, trên xe lúc này chỉ có hai người bọn họ. Cửa xe đã bị khóa kín, thiết kế cách âm gần như hoàn hảo khiến người bên ngoài không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, khung gầm chắc chắn đến mức dù có lắc lư điên cuồng bên trong, cũng chẳng ai hay biết.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu, Hứa Cảnh Dịch đưa tay chạm đến chiếc cổ thon dài, trắng trẻo của cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trái cổ nhỏ nhắn và đáng yêu kia.
Ánh mắt anh tối đi, bàn tay lớn dần dần trượt xuống dưới xương quai xanh.
Rõ ràng đã nói sau khi đi bệnh viện sẽ quay lại trường ngay, tại sao lại đi ăn với người đàn ông khác?
Chính vì tin tưởng, nên khi thấy định vị của Tô Nhung hiện ở bệnh viện, anh mới yên tâm tháo tai nghe, tiếp tục công việc.
Anh đoán chừng thời gian, nghĩ rằng Tô Nhung hẳn đã rời khỏi bệnh viện và quay về trường, nhưng khi kiểm tra lại định vị, chấm đỏ nhỏ ấy đã chuyển đến... bờ biển.
Khoảnh khắc đó, anh thật sự thấy may mắn vì mình đã lén đặt thiết bị theo dõi lên người Tô Nhung. Nếu không có nó, anh đã không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792743/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.