Ban ngày không cần nói nhiều, cậu bé ấy lúc nào cũng ở bên cạnh, trong lòng trong mắt chỉ có mỗi mình anh.
Đến tối, anh còn mượn cớ cơ thể chưa khỏe để yêu cầu cậu nhóc nằm bên cạnh, ôm nhau ngủ.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn ấy nằm gọn trong vòng tay mình, ôm lấy eo cậu, cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ người Tô Nhung, khiến người ta say mê như chìm trong mộng.
Hứa Cảnh Dịch vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian thân mật, yên bình chỉ thuộc về hai người này, thậm chí còn mong quãng thời gian ấy có thể kéo dài mãi mãi.
Nhưng điều đó là không thể.
Tính ra, kể từ lúc anh tỉnh lại cũng đã gần một tuần. Ngoài tay chân còn hơi tê nhẹ, các mặt khác đều hồi phục khá tốt.
Tính kỹ thì bọn họ đã ở trên đảo này gần hai tuần rồi, nếu không sớm quay lại, sẽ bắt đầu loạn mất.
"Anh Cảnh Dịch, em mang đồ ra ngoài, lát nữa quay lại liền."
"Ừm."
Thấy Tô Nhung thu dọn bát đũa rồi khép cửa rời đi, Hứa Cảnh Dịch nhắm mắt lại, thả lỏng nghỉ ngơi. Trong phòng yên tĩnh, không một âm thanh.
Bỗng có tiếng gõ cửa "cộc cộc".
Khi thấy người bước vào, Hứa Cảnh Dịch hơi ngạc nhiên, nhướng mày: "Cậu tới làm gì?"
"Kiểm tra tình trạng của anh."
Tác Gia Nhiên đáp nhẹ, bước vào phòng rồi thuận tay đóng cửa lại.
Thấy hành động đóng cửa của Tác Gia Nhiên, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch hơi trầm xuống, hàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792797/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.