"Tô... Tô Nhung, là em sao?"
Giọng nói khàn đến mức gần như rách toạc cổ họng ấy vang lên vô cùng chói tai, như thể dây thanh đã bị cứa đứt. Bàn tay gắng gượng vươn ra muốn nắm lấy điều gì đó, khiến Tô Nhung không khỏi lùi lại nửa bước.
Cậu lại nhớ đến cảnh hai ngày trước bị người này cưỡng ép ôm chặt vào lòng.
Tô Nhung cố ép mình dẹp đi ký ức đó, nuốt nước bọt, giọng hơi nhỏ: "Là tôi."
Tiếng ***** như muỗi, thế mà Úy Khanh Duẫn lại nghe rất rõ.
Cuối cùng tầm mắt hắn cũng trở nên rõ ràng. Ánh đèn trong phòng là loại đèn huỳnh quang trắng ấm dịu nhẹ, và thiếu niên hắn nhung nhớ suốt hai ngày qua đang đứng trong vùng sáng ấy. Hình ảnh mỗi lúc một rõ ràng khiến Úy Khanh Duẫn cảm thấy như mình đang được gặp một thiên thần.
Cảm giác ấy giống hệt như năm xưa.
Năm đó, khi hắn được cứu sống, giây phút mở mắt ra đã thấy một cậu bé dễ thương, mềm mại. Cậu bé nhíu đôi mày thanh tú, đầy lo lắng hỏi anh: "Bây giờ anh thấy ổn chứ?"
"Bây giờ anh thấy ổn chứ?"
Ký ức và hiện thực trùng lặp vào khoảnh khắc này. Nhìn cậu bé năm xưa giờ đã trưởng thành, trong lòng Úy Khanh Duẫn không khỏi chua xót.
Không ổn. Hắn cảm thấy rất tệ.
Hắn đã nhận nhầm thiên thần của mình thành người khác.
Hắn đã làm ra chuyện tồi tệ đến thế với chính thiên thần của mình...
Yết hầu hắn gồ lên, trượt lên rồi lại xuống, đôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792820/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.