Với lũ trẻ trong trại trẻ mồ côi mà nói, viện trưởng Đình chính là bầu trời của chúng. Mà một khi bầu trời ấy sụp đổ, thì mọi thứ cũng coi như kết thúc.
Cho dù sau này Giang Tiền và vài đứa trẻ đã trưởng thành có thể đứng ra gánh vác trại trẻ, thì điều đó... vẫn không giống nhau.
"Viện trưởng Đình không sao là tốt rồi, không cần đặc biệt cảm ơn em đâu."
Tô Nhung nói xong, thấy Giang Tiền vẫn quỳ một gối, cậu liền nhẹ giọng khuyên:
"Anh đứng lên đi, như vậy mỏi lắm."
Nhưng Giang Tiền chỉ lắc đầu, vẻ mặt mang theo do dự khó nói thành lời.
Anh ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng thốt lên được nỗi thắc mắc vẫn kẹt trong lòng:
"Tô Nhung... hôm đó, ở ngoài phòng phẫu thuật... tại sao em lại nói câu đó?"
Lời vừa dứt, trong phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.
Câu hỏi ấy khiến Tô Nhung như trở lại đêm hôm đó.
Cậu muốn vào hiến máu, nhưng bị ngăn lại.
Trong tình huống bất lực, cậu đã nói câu:
"Em đã giúp anh rồi, vậy sau này anh đừng bắt nạt em nữa nhé."
Tô Nhung không ngờ câu nói vô tình đó lại bị Giang Tiền ghi nhớ đến tận bây giờ.
Cậu thật sự không biết phải giải thích thế nào về lý do mình nói ra câu ấy.
Thực ra lúc đó cậu không nghĩ quá nhiều, chỉ là... nếu mình giúp Giang Tiền, thì liệu sau này anh ta có thôi không đối đầu với mình nữa hay không.
Im lặng kéo dài, Tô Nhung không tìm được lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792839/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.