Cậu ngượng ngùng muốn ngăn người kia tiếp tục, nhưng không ngờ bàn tay lại bị nâng lên, đầu ngón tay bị hôn lên từng chút một - nhẹ nhàng, dày đặc, đến ướt cả tay mà vẫn không rút lại được...
"Em thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?"
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai khiến những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Tô Nhung bị cắt ngang. Cậu phản xạ siết nhẹ nắm đấm, chỉ cảm thấy những ngón tay từng bị hôn hôm qua như lại trở nên ươn ướt lần nữa.
Cậu lắc đầu cố xua đi ảo giác xấu hổ ấy, giọng nhỏ dần:
"Dễ... dễ chịu hơn nhiều rồi ạ."
Hứa Cảnh Dịch hơi nhướng mày nhìn cậu thiếu niên nhỏ nhắn bỗng đỏ mặt, trong mắt thoáng qua chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã bị đôi má đỏ ửng xinh đẹp kia hút mất hồn vía.
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt mềm mại kia một cái, đang định hôn tiếp cái miệng thơm thơm của cậu thì... buổi biểu diễn nàng tiên cá bắt đầu.
Đành phải tạm dừng.
"Chúng ta xem biểu diễn trước nhé."
"Vâng..."
Tô Nhung cúi đầu, khẽ thở ra một hơi, tay ôm lấy ngực — chỉ cần nghĩ đến nụ hôn suýt chạm xuống ban nãy là tim cậu lại đập loạn cả lên.
Đã hôn bao nhiêu lần rồi, thế mà sao cậu vẫn cứ thẹn thùng thế này...
Bàn tay ấm áp, khô ráo của người đàn ông vẫn đặt trên cổ cậu, thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ tóc sau gáy, rồi lại xoa xoa bả vai. Khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần tai cậu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792863/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.