"Đợi đã, em có thể tặng cho chị."
...
Ngồi trên chiếc ca nô lướt sóng vun vút, Tô Nhung đang dõi mắt nhìn từng đợt bọt trắng bị xé tung dưới thân tàu thì bất chợt, đầu cậu bị một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng xoay lại.
"Vì sao lại tặng vương miện cho chị ấy? Chẳng phải em rất thích nó sao?"
Lúc nhận được vương miện, vẻ mặt của Tô Nhung là rạng rỡ thật sự. Cậu nâng niu sờ lên viên ngọc trai trên đó, ánh mắt tràn đầy yêu thích — hoàn toàn là thích từ tận đáy lòng.
Vậy mà lúc nãy, cậu lại tặng đi thứ bản thân trân quý.
"Hay là anh bảo quản gia mua lại cho em cái khác nhé?"
"Không cần đâu ạ." Tô Nhung khẽ lắc đầu, "Anh yên tâm đi, em không buồn đâu."
Cậu biết Hứa Cảnh Dịch luôn để tâm đ ến cảm xúc của mình, sợ rằng cậu sẽ thấy tiếc nuối vì tặng món quà đi.
Nhưng cậu thực sự không thấy buồn chút nào.
Nghe được lý do chị ấy cần vương miện, Tô Nhung đã thật lòng bị cảm động.
Thấy cậu kiên quyết như vậy, Hứa Cảnh Dịch cũng không ép nữa. Sau khi chắc chắn rằng Tô Nhung không vì chuyện đó mà buồn lòng, hắn mới từ bỏ ý định mua cái mới.
Khi trở lại đảo nhỏ, trời đã bắt đầu chạng vạng.
Hai người ăn tối xong đang chọn một bộ phim để giết thời gian thì thấy quản gia bước vào từ cửa chính, tay cầm một chiếc hộp.
"Thưa anh Hứa, hộp quà này là món quà mà cặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792864/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.