🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Anh vẫy tay, giọng nói dịu dàng: "Bảo bối, lại đây nào."

 

Lời vừa dứt, chỉ thấy cậu nhóc vừa nhẹ nhàng đóng cửa lập tức bước nhanh về phía anh, không nói một lời, lao thẳng vào lòng anh.

 

Hứa Cảnh Dịch bóp nhẹ khuôn mặt mềm mịn ấy, ngẩng cằm Tô Nhung lên, hôn nhẹ lên khóe môi cậu rồi hỏi: "Không vui à?"

 

"Không có đâu ạ."
Tô Nhung khẽ lắc đầu, sau khi nhận được mấy nụ hôn chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, cậu đỏ mặt lí nhí:
"Dì Mặc mua cho em nhiều quần áo quá, em thấy hơi ngại..."

 

"Em cảm thấy mình nên mua gì đó tặng dì Mặc mới đúng."

 

Lúc nãy, cậu mới chợt nhớ ra là họ vừa đi nghỉ dưỡng ở đảo về, lẽ ra phải chuẩn bị quà cho người lớn trong nhà.

 

Chỉ là do trước đây cậu rất ít khi tiếp xúc kiểu quan hệ như thế này, nên nhất thời không nghĩ tới, thành ra giờ không có gì trong tay.

 

"Không sao đâu, bà ấy chẳng thiếu gì cả."
Hứa Cảnh Dịch không cảm thấy đó là chuyện lớn, nhưng thấy Tô Nhung cứ tỏ ra lơ đãng, anh cân nhắc một chút rồi nói:
"Vậy lát nữa anh sẽ liên hệ với quản gia bên đảo nghỉ dưỡng, nhờ người ta gửi ít quà lưu niệm sang đây cho dì, được không?"

 

"Nơi đó cũng gần thôi, mai là tới rồi."

 

Thấy nét mặt cậu nhóc cuối cùng cũng có chút biểu cảm, anh mỉm cười, lại nâng cằm nhọn nhỏ của Tô Nhung lên, giọng mang theo chút ghen: "Vấn đề đã được giải quyết rồi, vậy thì không được nghĩ đến người khác nữa."

 

Không cho phép trong đầu Tô Nhung có ai khác, cậu chỉ được nghĩ đến một mình anh thôi.

 

Dù người đó là mẹ anh, cũng không được.

 

Nói xong, Hứa Cảnh Dịch chẳng cho Tô Nhung cơ hội phản hồi, môi mỏng lại áp xuống.

 

Nụ hôn lần này, Tô Nhung có thể cảm nhận rõ ràng bên trong mang theo cảm xúc không nhỏ.

 

Một nụ hôn mãnh liệt.

 

Chiếc lưỡi thô ráp cạy mở đôi môi mềm mại, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ bên trong, không cho trốn tránh, m út lấy mạnh mẽ.

 

Đôi môi giờ đã đỏ bừng vì bị cọ xát, cả khoang miệng đều ướt đẫm, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Khuôn mặt vì thiếu dưỡng khí mà chuyển sang hồng nhạt, khiến người khác nhìn cũng xót xa.

 

Cậu bắt đầu thấy khó chịu, muốn né ra, nhưng người đàn ông kia đâu cho cậu cơ hội.

 

Cả đầu bị giữ chặt trong lòng bàn tay ấm áp, phía sau cổ cũng bị bao phủ bởi một bàn tay to, Tô Nhung hoàn toàn bị khống chế, chỉ có thể phát ra vài tiếng rên nhẹ như phản kháng.

 

Khó chịu quá, chịu không nổi...

 

Cậu bắt đầu đấm vào vai Hứa Cảnh Dịch, cuối cùng, cứ ngỡ là phản kháng đã có tác dụng, chiếc lưỡi ngỗ ngược kia mới chịu rời khỏi miệng cậu.

 

Cúi đầu thở hổn hển, cả đầu óc Tô Nhung mơ màng hẳn đi. Cậu cụp mắt xuống, thấy anh đang cầm tay mình, hôn nhẹ lên từng đầu ngón tay, liền rụt tay lại theo phản xạ.

 

Nóng nóng, ướt ướt, ngứa chết đi được...

 

Không ngờ vừa rụt tay lại thì môi cậu lại bị chiếm lấy một lần nữa.

 

Cậu vừa mới ổn định lại nhịp thở, nào ngờ lại tiếp tục bị cuốn vào nụ hôn còn sâu và dữ dội hơn trước, đến mức khoang miệng như tê rần, đầu lưỡi mềm như bị rút mất sức.

 

Anh tham lam hút lấy từng giọt mật ngọt trong khoang miệng, như thể vĩnh viễn cũng không đủ. Miệng của Tô Nhung ngọt ngào quá mức, từng góc mềm mại trong đó lại quyến rũ đến mê người. Bàn tay đang ôm lấy sau đầu cậu, gân xanh đã nổi đầy.

 

Muốn nhiều hơn, muốn thêm nữa.

 

Cuối cùng đôi môi mỏng kia cũng buông tha cho môi cậu, từ từ di chuyển xuống, từng chút một hôn lên chiếc cổ mảnh mai nhạy cảm, m út lấy trái cổ bé xinh, đầu lưỡi khô ráp li3m m út một cách đầy khiêu khích.

 

Lực m út ấy khiến tim Tô Nhung run rẩy. Cậu cảm nhận được bàn tay phía sau đầu mình đang trượt dần xuống theo lọn tóc, sắc mặt tái đi vì biết rõ ý đồ của anh.

 

Cậu khàn khàn, giọng run như sắp khóc: "Không được... chỗ này không được mà..."

 

Chỉ cần nghĩ tới việc bên ngoài vẫn còn dì Mặc và nhiều người nữa, Tô Nhung đã sợ đến run rẩy cả người.

 

Nhỡ có ai mở cửa bước vào thì coi như xong đời.

 

Nhưng Tô Nhung đã đánh giá thấp tình hình.

 

Hứa Cảnh Dịch đến từ một gia tộc rất coi trọng lễ nghi, từ nhỏ đã được dạy dỗ kỹ càng về sự chuẩn mực và phép tắc. Cũng vì thế mà người nhà họ Hứa luôn cư xử đúng mực.

 

Trong số những người đang ở ngoài phòng làm việc, người duy nhất dám gõ cửa là dì Mặc. Những người còn lại chẳng ai dám đến gần quấy rầy.

 

Còn dì Mặc, chắc chắn không phải là người phá hỏng không khí. Bà rõ ràng mong muốn để lại chút không gian riêng tư cho hai đứa, để tình cảm của cặp đôi đang trong giai đoạn yêu say đắm này được thêm phần nồng nhiệt.

 

Nhưng Tô Nhung đâu biết những điều ấy.

 

Cậu run rẩy ôm lấy đống quần áo bị đẩy lên đến tận xương quai xanh, sắp khóc đến nơi vì sợ.

 

Muốn nói đừng hôn nữa, nhưng vừa mới mở miệng, âm thanh phát ra lại kỳ lạ đến nỗi chính cậu cũng sợ, lập tức cắn chặt tay áo, cố nuốt âm thanh đó trở lại.

 

Bụng vì sợ mà co rút lại, vành mắt đỏ bừng như vừa bị bắt nạt dữ dội.

 

Đôi môi bị hôn đến đỏ mọng giờ đang bị cắn đến trắng bệch, cuối cùng, cậu không chịu nổi nữa, thều thào cất tiếng: "Đừng... hôn nữa mà..."

 

Giọng nói khàn khàn mềm mỏng mang theo tiếng khóc, còn xen cả chút nũng nịu, khiến người nghe trái tim cũng mềm theo.

 

"Bên... bên ngoài có người đó..."

 

Thật sự, xin đừng hôn nữa, cũng đừng li3m nữa, cậu không chịu nổi nữa rồi.

 

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới ngẩng đầu, ánh mắt sâu hun hút như vực thẳm, đôi môi vốn nhạt màu giờ đã đỏ bừng lên vì hôn quá lâu.

 

Nhìn vào ánh mắt kia, mặt Tô Nhung đỏ bừng như muốn bốc cháy.

 

Cậu run tay chỉnh lại quần áo, không nghĩ ngợi gì mà vội vùng khỏi vòng tay anh để chạy trốn.

 

Nhưng làm gì có chuyện dễ thế.

 

Một tay đã bị người ta kéo về lại.

 

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, trắng mịn đến chói mắt, Hứa Cảnh Dịch cố gắng kiềm chế bản thân, không tiếp tục hôn xuống nữa.

 

Nếu lại hôn thêm lần nữa, có lẽ thật sự sẽ làm ầm lên mất.

 

"Bảo bối, tối nay chúng ta tiếp tục nhé, được không?"

 

Hứa Cảnh Dịch vẫn duy trì phong thái lễ độ và lịch thiệp, thậm chí trong tình huống thế này còn dịu dàng hỏi cậu một câu "được không".

 

Điều đó tạo cho cậu nhóc da mặt mỏng một cơ hội để từ chối.

 

Tô Nhung lắc đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi: "Em... em vẫn chưa ổn đâu."

 

"Ổn rồi mà, sáng nay anh kiểm tra rồi, chỉ còn hơi đỏ một chút, không sưng nữa..."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.