Tô Nhung lúc đầu không hiểu rõ, không hiểu vì sao trong phòng khách sạn lại có thể... mua sắm.
Chỉ đến khi cậu đến khách sạn nơi Ôn Mặc đang ở, nhìn thấy trong căn phòng rộng rãi tụ tập không ít người mẫu mặc đồ thiết kế cao cấp cùng nhân viên tư vấn của các nhãn hàng, Tô Nhung cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa câu nói đó.
Thì ra trên đời này thật sự có những người mua quần áo mà chẳng cần ra khỏi cửa, chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến thương hiệu mang cả người mẫu đến tận nơi để trình diễn.
Trong phòng có hơi nhiều người, Tô Nhung ít nhiều có phần rụt rè.
Nhưng Ôn Mặc chẳng cho cậu cơ hội để ngại ngùng, vừa thấy cậu đến đã niềm nở bắt chuyện, còn chủ động chọn quần áo giúp Tô Nhung.
Nhìn cậu nhóc còn mang nét bỡ ngỡ đang bị mẹ mình kéo ngồi xuống sofa, Hứa Cảnh Dịch không kìm được bật cười trong ánh mắt, anh nghĩ ngợi một chút rồi bước tới nói:
"Anh vừa hay có chút việc phải xử lý, ở thư phòng bên cạnh, xong rồi thì Tiểu Nhung em..."
"Tiểu Nhung đi với mẹ, con lo việc của con đi."
Ôn Mặc phẩy tay cắt ngang lời Hứa Cảnh Dịch, thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Thấy trong mắt mẹ chỉ có Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch khẽ cười bất lực, dịu dàng xoa đầu cậu nhóc, dặn dò vài câu rồi mới xoay người bước vào thư phòng.
Tiếng cửa khép lại vừa vang lên, bên cạnh Tô Nhung đã vang lên tiếng "chậc chậc" của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792870/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.