Thấy được sự căng thẳng của Tô Nhung, ông cụ nhà họ Hứa mỉm cười nói:
"Đừng căng thẳng, nếu con thấy hứng thú thì hôm nào rảnh, ông dẫn con đi câu cá chơi, thú vị lắm đấy."
"Sau vườn nhà ông có một ao cá, tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ để thư giãn."
"Đợi sau này hai đứa dọn về đây ở, ông lại dẫn con đi—"
"Ba à."
"Ông ơi."
Giọng nói đột ngột của dì Mặc và Hứa Cảnh Dịch cùng vang lên, cắt ngang lời ông cụ. Thấy ba người trong phòng đồng loạt nhìn về phía mình, nhất là cậu bé đang ngồi đối diện với ánh mắt hoang mang, ông cụ mới nhận ra hình như... mình lỡ lời hơi sớm rồi.
Ông khẽ ho hai tiếng để che đi sự lúng túng, giọng nói trở nên gượng gạo khi vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
Tô Nhung im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Hứa Cảnh Dịch và ông cụ về chuyện công ty, đầu cúi thấp, nhưng tâm trí thì vẫn quẩn quanh mấy lời ông cụ vừa nói.
Trong tình huống như hiện tại... chẳng lẽ ông cụ đã biết chuyện giữa cậu và Hứa Cảnh Dịch rồi sao?
...
Thật lòng mà nói, hai người họ mới chính thức bên nhau chưa đến hai tuần, cậu vẫn chưa sẵn sàng để tất cả mọi người đều biết chuyện này.
Đặc biệt là với người lớn.
Không phải là cậu không muốn công khai, mà chỉ là... cậu thấy mọi thứ cần có thời gian để tiếp nhận.
Liệu người lớn có dễ dàng chấp nhận chuyện cháu trai mình yêu một người con trai không?
Cậu thật sự lo, sợ rằng họ sẽ không thể chấp nhận nổi.
Ông cụ nhà họ Hứa là người có địa vị, nếu ông phản đối chuyện của cậu và Hứa Cảnh Dịch, vậy thì phải làm sao?
Tô Nhung chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Hứa Cảnh Dịch dành cho cậu, nhưng cậu không muốn vì mình mà khiến anh ấy bị kẹt giữa tình yêu và gia đình.
Cậu không muốn trở thành người khiến mối quan hệ gia đình anh ấy rạn nứt.
Vậy nên, tất cả lỗi cũng chỉ có thể trách Hứa Cảnh Dịch ban đầu không nói cho cậu biết — rằng gia đình anh đã sớm biết và chấp nhận xu hướng của anh.
Nếu biết sớm, Tô Nhung đã không phải lo nghĩ nhiều như thế.
Nhưng cậu không biết.
Chính vì vậy, tâm trạng cậu ngày càng trĩu nặng, suy nghĩ cũng vì thế mà thêm rối bời.
Đến khi bàn tay đang cầm tách trà bị người ta nhẹ nhàng ấn xuống, Tô Nhung mới sực tỉnh, nhận ra mình đã uống quá nhiều.
"Uống trà nhiều quá sẽ mất ngủ đấy." Giọng nói trầm ấm của Hứa Cảnh Dịch vang lên.
Nghe vậy, Tô Nhung rụt rè đặt tách trà xuống bàn, nhưng chưa đến mười phút sau, mặt cậu đã đỏ bừng vì buồn đi vệ sinh.
May mắn thay, Hứa Cảnh Dịch luôn để ý đến từng biểu cảm nhỏ nhất của cậu. Tuy đang trò chuyện với ông cụ nên không tiện trực tiếp đưa cậu đi, anh liền ra hiệu cho người hầu dẫn cậu đi thay.
"Con xin phép đi vệ sinh một chút."
Tô Nhung lễ phép nói với mọi người rồi lặng lẽ bước theo người hầu, gò má vẫn phớt hồng vì xấu hổ.
Khi đến trước cửa phòng vệ sinh, cậu lịch sự từ chối người hầu muốn đứng đợi bên ngoài, nói rằng mình nhớ đường quay lại.
Chỉ đến khi đóng cửa phòng vệ sinh lại, Tô Nhung mới thật sự thở phào.
Lúc rời bàn ăn đột ngột như vậy, khiến ai cũng dồn ánh mắt về phía cậu.
Đặc biệt là ánh mắt của ông cụ, nếu không phải vì khuôn mặt ông vẫn treo nụ cười nhè nhẹ, cậu đã nghĩ ông đang bất mãn với hành động của mình rồi.
Lân la trong phòng vệ sinh hơn mười phút, cậu tự biết nếu không ra sớm thì có lẽ sẽ bị người khác đến tìm.
Không muốn để tình huống trở nên xấu hổ hơn, cuối cùng Tô Nhung cũng bước ra ngoài.
Trên đường quay lại phòng khách, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Có vẻ họ không còn bàn về công việc nữa, mà là—
"Con với Tiểu Nhung đến giai đoạn nào rồi?"
"Ông thấy cổ thằng bé đỏ ửng cả lên, là do con làm đúng không?"
"Ba ơi..."
"Nếu không phải do A Dịch làm thì còn ai vào đây? Nếu là người khác, ba nghĩ thằng cháu này của ba có chịu nổi không?"
Giọng Hứa Cảnh Dịch có phần bất lực: "Mẹ, mẹ đừng nói kiểu đó."
"Bọn con đã xác định quan hệ rồi."
Câu nói ấy dường như là để trả lời câu hỏi *****ên của ông cụ.
Nghe vậy, ông cụ liền hỏi tiếp:
"Đã xác định rồi thì có phải nên tiến thêm bước nữa không?"
"Tính khi nào kết hôn đây?"
"Ông ơi, Tiểu Nhung vẫn còn nhỏ mà..."
"Chậc."
Ông cụ bật tiếng bực bội, giọng nói xen chút thất vọng:
"Con thì biết gì chứ."
"Theo ông thấy thì nên cầu hôn trước, có thể làm lễ đính hôn thì càng tốt, ít nhất cũng phải giữ người ta lại cho chắc cái đã."
Thấy Hứa Cảnh Dịch vẫn chưa chịu hành động gì, ông cụ tiếp tục nói:
"Cứ để kéo dài như thế, coi chừng Tiểu Nhung bị người khác giành mất."
"Đến lúc vợ bị cướp mất rồi, đừng trách ông đây không nhắc trước..."
"Thiếu gia Tiểu Nhung."
Giọng của người hầu vang lên ngoài cửa, cuộc trò chuyện có phần gay gắt bỗng chốc im bặt.
Tô Nhung bước vào phòng khách, nhìn thấy ông cụ đang cúi đầu uống trà, dì Mặc chăm chú nhìn móng tay vừa làm, còn Hứa Cảnh Dịch thì dịu dàng nhìn về phía cậu.
Nghĩ đến những lời vừa nghe được, ánh mắt Tô Nhung nhìn ông cụ có chút khác lạ.
Cậu bắt đầu nghi ngờ... không biết mình có nghe nhầm hay không.
Cậu quay lại chỗ ngồi, đón lấy miếng bưởi Hứa Cảnh Dịch đã bóc sẵn đưa tới.
"Ăn chút trái cây trước đi, sắp ăn cơm rồi."
"Vâng ạ."
Thấy cậu bé ngoan ngoãn nhận lấy miếng bưởi, lặng lẽ ngồi bên cạnh nghe mọi người trò chuyện, ông cụ nhìn càng thêm sốt ruột.
Trước đây chưa gặp thì không nói làm gì.
Nhưng bây giờ gặp rồi thì lại càng quý hơn.
Đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, ánh mắt ngây thơ thuần khiết như một chú cừu con chưa biết gì về thế giới này.
Cừu con như thế này mà không nhanh chóng rước về nhà, lỡ bị người khác giành mất thì sao?
Tuy rằng cháu trai của ông cũng không phải kém cỏi gì, chắc là có thể giữ được "cừu con" bên mình. Nhưng ai mà biết được... lỡ đâu sau này cừu con lại không còn thích kiểu người như cháu ông nữa thì sao?
Phải biết rằng — đàn ông ngoài kia tuy có thể không bằng Hứa Cảnh Dịch ở một vài phương diện, nhưng lại có một điểm mạnh chí mạng hơn hẳn cháu ông.
Đó chính là: tính cách của Hứa Cảnh Dịch.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.