"Thôi ca, anh biết em đặc biệt luyến tiếc anh không, a a a... Tuy rằng em biết anh đi con đường này nhất định là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng em vẫn rất luyến tiếc anh, hu hu hu, trong suốt thời gian qua anh giống như là anh trai của em vậy, tuy rằng đôi khi ghét bỏ em, nhưng em tin tưởng là do anh cũng thương em, hu hu hu... Anh, anh đừng đi huhuhu..."
Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc. Ngày hôm sau, Lưu Nghi Vĩ khóc lóc thảm thương, nước mắt lẫn nước mũi, còn Thôi Âu Ninh chỉ biết bất lực nói: "Được rồi, được rồi, cậu bình tĩnh một chút. Cậu cứ gào lên như thế này, chúng ta ở cùng nhau vài trăm năm nữa cũng không có gì khác biệt."
" Xa anh ngàn dặm, một ngày không gặp tựa như ba thu!"
"Tôi đi quay phim."
"Thật sao?"
"Ừm."
"Được rồi..." Lưu Nghi Vĩ tỏ vẻ ấm ức buông tay anh ra, nhẹ nhàng lắc lắc cái ba lô phía sau lưng Thôi Âu Ninh. Cái ba lô này là loại nhãn hiệu thể thao thông thường trông nó mềm oặt, rõ ràng không chứa nhiều đồ vật bên trong. "Anh chỉ mang mỗi cái ba lô này sao? Chỉ có chừng này đồ thôi à?"
"Ừ, vốn dĩ cũng chẳng mang gì nhiều."
Đó là sự thật. Thôi Âu Ninh vốn dĩ đồ đạc không nhiều, ngoài mấy bộ quần áo thì hầu như không còn gì, đều là những đồ dùng cần thiết.
Ở đây anb cũng chẳng quen biết nhiều người. Lần này rời đi, người đến tiễn anh chỉ có mỗi Lưu Nghi Vĩ.
Còn có một người lén lút nhìn qua cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-to-tinh-voi-anh-de-toi-noi-tieng/1989884/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.