R’lyeh.
Đi qua bức tường cấu thành từ tảo biển li ti màu xanh lục, cảnh tượng trước mặt trở nên rộng rãi thoáng đãng.
Khắp thành phố ngập trong mùi lụn bại chết chóc.
Một vầng trăng lớn đáng sợ treo mình trên màn trời đen thăm thẳm, một nửa trăng non với các cạnh không đều chìm vào đáy biển.
Dẫu cho vầng trăng có vẻ ngời sáng, tầm nhìn nơi này vẫn không cao.
Ánh trăng rọi xuống mặt đất, cả thành phố yên tĩnh tựa một vũ trụ khác.
Đường Tầm An cảm nhận được vô số ánh mắt không tốt lành gì đang tập trung trên người họ.
Đám cá thịt tụ lại thành quả cầu thịt khổng lồ, chuyển động giữa không trung.
Thỉnh thoảng vật ô nhiễm ở chỗ tối lại lao lên cắn một phát vào quả cầu thịt, sau đó tiếp tục chìm xuống đáy.
Tiếng tru tréo kỳ dị của bọn quái vật vang lên bên tai Đường Tầm An.
Cơ thể con người quá nhỏ yếu, tựa bụi bặm xa vời trước tiến hóa.
Có lẽ do thức ăn còn dồi dào và cảm giác Đường Tầm An đem đến cũng không yếu ớt, cộng thêm thiên tính tránh hại tìm lợi của động vật nên những vật ô nhiễm này tạm chưa nhằm vào hắn.
Khi tiến vào R’lyeh, độ bệnh biến của Lục Ngôn bỗng được kiểm soát.
Trị số trên dụng cụ kiểm đo dừng tại con số 98,8 vi diệu, mãi lâu sau vẫn không tăng thêm, như là dụng cụ đã hỏng rồi.
Lục Ngôn trong lòng Đường Tầm An cuối cùng cũng cựa mình.
Anh hé mở đôi mắt, ý thức trở lại nên vảy cá vàng kim trên mặt cũng chầm chậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-toan-cau-tien-hoa-ta-dung-dau-chuoi-thuc-an/147063/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.