Tự mình nhìn thấy chính t.h.i t.h.ể mình — cảm giác này, quả thật kỳ lạ.
Kỳ lạ đến mức tôi chỉ muốn che mặt lại.
Xấu quá.
X.á.c ngâm dưới nước bảy ngày, đúng là xấu đến thảm thương.
Làn da trắng bệch, phù nề, sưng phồng đến mức đôi giày bà nội mua cho tôi cũng nứt toác.
Mẹ tôi, người từ lâu đã quên mình còn một đứa con gái như tôi, giờ đây lại đứng c.h.ế.t lặng, ngơ ngẩn nhìn t.h.i t.h.ể ấy không rời mắt.
Rõ ràng lúc nhận được tin nhắn báo tôi c.h.ế.t, bà chỉ hơi kinh ngạc thôi, vậy mà bây giờ, khi tận mắt thấy tôi rồi, ánh mắt ấy bỗng chốc mang theo một nỗi buồn xa lạ.
“Sao lại… c.h.ế.t rồi chứ?” Giọng bà khẽ run.
“Cô ấy t.ự s.á.t.”
Trong phòng lạnh lẽo, hai cảnh sát — một nam, một nữ.
Người lên tiếng là nữ cảnh sát, giọng nói bình thản nhưng lạnh lùng, tay đưa ra một xấp hồ sơ, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Ánh mắt cô ấy lướt qua chị gái tôi trong bộ váy cưới trắng tinh, mẹ tôi với bộ xường xám đỏ rực, rồi đến cha tôi trong bộ vest chỉnh tề.
Cái nhìn ấy đầy châm chọc, còn giọng điệu thì mỉa mai:
“Em gái mất tích bảy ngày vậy mà vẫn không làm lỡ đám cưới được nhỉ?”
“Thật ra, các người cũng chẳng cần vội đến vậy đâu. Có thể đợi cưới xong, đợi về nhà chồng, đợi sinh con, đợi con lớn biết quỳ lạy khóc thương rồi đến v.i.ế.n.g m.ộ cũng được mà.”
“Hiệu quả chắc cũng không khác nhau là mấy đâu.”
Mẹ tôi cứng họng, mặt mày lúng túng, vẻ như muốn khóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-toi-c-h-e-t-anh-ay-dien-roi/1872123/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.