Đường Hoàn ấn Đại Tráng vào bồn tắm, tắm rửa cho con mèo nhỏ đang lấm lem đầy đất: "Cái người như cậu..." Cậu vừa bất lực vừa ngán ngẩm, "Sao còn dính cả lá cây thế này hả?"
Mới vừa mua sữa tắm chuyên dụng cho mèo con , loại chăm sóc lông mềm mượt, có mùi sữa nhẹ nhẹ , Đường Hoàn dùng khăn lau sạch cả người Đại Tráng, vừa lau vừa lẩm bẩm: "Ngâm nước một lát đi ông tướng, cả người toàn mùi đất."
Tiểu miêu cũng ngoan bất ngờ, bị mắng mấy câu mà chẳng phản kháng gì.
Đường Hoàn thì đã bị ướt từ đầu đến chân, đành phải cởi nút áo của mình, lườm mèo một cái: "Ba mẹ cậu bỏ cậu cho tôi lúc nào chẳng hay, mỗi ngày bận cái gì không biết, đến con mình cũng mặc kệ." Cậu hơi bực mấy bậc làm cha mẹ vô trách nhiệm , sinh mà không nuôi, thì sinh làm gì!
Tiểu miêu lắc đầu, từ chối trả lời. Đường Hoàn dứt khoát xem như hắn không hiểu tiếng người , dù sao trong mắt cậu, Đại Tráng là một con mèo trí tuệ có hơi... chậm hơn mèo nhà người ta.
Đường Hoàn c** đ*, quay lưng về phía Tông Hách, mở vòi sen tắm tráng.
Trên xương bả vai cậu có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm màu đỏ nổi bật trên làn da trắng sứ, vô cùng rõ ràng. Tông Hách liếc nhìn, ánh mắt từ vai cậu lướt dần xuống, rồi yên lặng quay mặt đi, tai hơi đỏ lên.
Đường Hoàn qua gương bắt gặp hành động của hắn, nhướn mày khó hiểu:"Đại Tráng, cậu còn biết thẹn thùng?" Cậu bật cười, cố ý trêu: "Cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-toi-chay-tron-ban-doi-nguoi-thuc-vat-tuc-gian-den-mo-mat/2851701/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.