Đường Hoàn thấy tội nghiệp cho Đại Tráng bé nhỏ, thân thể thì yếu mà chẳng biết mở miệng nói gì, chỉ số thông minh có khi cũng không ổn. Bảo sao trước đó nói gì nó cũng không thèm để ý, tưởng đâu là bướng bỉnh, hóa ra là không hiểu gì cả! Lớn như vậy mà đến nói chuyện còn chưa biết, đáng thương thật. Hơn nữa, rất có thể nó còn là con riêng của hoàng thất. Đường Hoàn thở dài - một đứa nhỏ mà số phận sao lắm trắc trở vậy chứ?
Nghĩ tới đây, Đường Hoàn lập tức xuống bếp, định làm ít đồ ngon để tẩm bổ cho Đại Tráng, đặc biệt là mấy món tốt cho trí não. Cá phải ăn nhiều! Lúc trước nấu cơm mèo cho nó mà nó không chịu ăn, Đường Hoàn đã sốt ruột lắm rồi. So với cơm mèo, thức ăn mèo đóng gói dinh dưỡng toàn diện hơn, nhưng không ngon bằng thịt thật. Đại Tráng từng kiên quyết không ăn, một miếng cũng không đụng. Cơm mèo tuy ngon, nhưng muốn đảm bảo dinh dưỡng thì phải trộn thêm bột bổ sung đặc biệt, mà giờ Đường Hoàn lại không có loại bột đó trong tay, thế là... cậu lấy đại một ống dung dịch dinh dưỡng, tạm xài vậy!
Làm cơm xong, Đường Hoàn đổ dung dịch dinh dưỡng lên trên như thể đang chan dầu mè, múc đầy một chén to bằng ba lần mặt Đại Tráng.
Lúc ăn, Tông Hách vừa thấy cái tô đặt trước mặt liền hít một hơi lạnh. Có cảm giác mình nên biến về nguyên hình, nhảy lên đè Đường Hoàn xuống giường thân mật một trận, cảm giác bản năng trỗi dậy.
Thấy hắn thất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-toi-chay-tron-ban-doi-nguoi-thuc-vat-tuc-gian-den-mo-mat/2851706/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.