Chỉ tưởng tượng thôi mà Đường Hoàn đã cay mắt. Cậu vừa hình dung Tông Hách "nứt sinh", ngay trên đỉnh đầu của đại miêu mọc ra một bé Đại Tráng... liền thấy thật sự không thể chấp nhận nổi, đâm thẳng vào mắt luôn!
Cậu chủ động đưa tay sờ cổ Tông Hách, như đang xoa cổ đại miêu, vừa dỗ vừa nói: "Được rồi mà, đùa thôi."
Tông Hách cúi đầu, ánh mắt nhìn Đường Hoàn đang nằm trên giường cười tủm tỉm, y như nhìn một con mồi ngon mắt: "Em biết sờ cổ có ý nghĩa gì không?"
Đường Hoàn không coi là chuyện gì to tát, đáp tỉnh queo: "Còn tùy người.
Người đứng đắn thì sờ đâu cũng không sao, lưu manh thì sờ trúng ria mép thôi cũng tưởng bị dụ dỗ."
Tông Hách cúi xuống, tay gỡ từng chiếc nút trên bộ lễ phục kín mít của cậu, giọng nói trầm thấp lẫn chút khàn khàn, nghe vào tai vừa áp lực vừa gợi cảm: "Từ trước đến giờ, anh chưa từng là người đứng đắn."
Mặt Đường Hoàn nóng ran, tai cũng đỏ lựng, ánh mắt hơi tránh né. Cậu ngượng ngùng nhìn vào đôi mắt màu vàng ánh lên d*c v*ng của Tông Hách: "Có ai bắt anh làm người đứng đắn đâu... nhưng mà, anh cho em đi tắm cái đã, thay đồ cái đã..."
"Không đợi được. Xong rồi hẵng tắm." Tông Hách không để cậu có cơ hội thoát thân, thô bạo cởi phăng bộ lễ phục lộng lẫy trên người Đường Hoàn.
...
Cùng lúc đó, Đường Dục ,người đang được cả giới quý tộc tưởng là Thái tử phi ,với khuôn mặt tái nhợt, lặng lẽ bước ra ban công tìm Đường Đình Diệp. Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-toi-chay-tron-ban-doi-nguoi-thuc-vat-tuc-gian-den-mo-mat/2851740/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.