Bắc Thành và khu vực giáp ranh tỉnh lân cận có một hồ nước ngọt tự nhiên, cách sân vận động không xa, khách sạn tối đó được đặt ở đấy.
Concert kết thúc, Lê Vụ đợi ở khu vực bên dưới sân khấu khoảng một tiếng. Trình Thanh Giác thu dọn xong xuôi mọi thứ, đi ra từ hậu trường, hai người cùng lên xe đi về hướng khách sạn.
Chỉ khoảng mười phút xe đã đến nơi.
Hôm nay Lê Vụ đi từ Án Thành đến, rồi về nhà mình thu dọn đồ đạc, sau đó lại đi xem concert. Đường sá xa xôi nên cô hơi mệt, vào phòng tắm rửa xong là chạy ngay lên giường.
Trình Thanh Giác còn một ít công việc phải giải quyết, anh đang gọi điện thoại cho Hoàng Minh ở phòng khách.
Hạt Cà Phê và Vượng Tài cũng đi cùng, bây giờ bọn nó đang đánh nhau trên tấm thảm giữa phòng ngủ.
Có điểu nói là đánh nhau cũng không chính xác, vì chỉ có Vượng Tài đơn phương muốn cào cấu Hạt Cà Phê. Còn Hạt Cà Phê thì lười biếng né trái né phải, không để nó cào trúng lần nào.
Ngược lại, Vượng Tài tự giẫm phải chân mình, lộn một vòng, lộn xong ngơ ngác ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hạt Cà Phê.
Hai bé mèo nhìn nhau một lúc, Hạt Cà Phê giơ chân trước ấn một cái lên đầu Vượng Tài.
Lê Vụ thở phào một hơi, bỗng cảm thấy “giáo dục mầm non” kiên trì không mệt mỏi của Trình Thanh Giác hình như đã có chút thành tựu. Biết đâu một ngày nào đó có thể thực hiện được ước muốn để Hạt Cà Phê “chăm sóc em trai” của anh.
Lê Vụ thu hồi tầm mắt, cuộn mình ở đầu giường, chuẩn bị trả lời tin nhắn của Thất Thất. Thất Thất tính nóng như lửa, không chịu nổi đã gọi điện thoại tới luôn.
Cửa phòng ngủ không đóng chặt, Lê Vụ nhìn ra ngoài một cái, kéo chăn cuộn xuống thấp hơn mới bắt máy: “Alo?”
Thất Thất: “Chúc mừng! Chúc mừng! Chúc cậu trăm năm hạnh phúc, mãi mãi dài lâu, sớm sinh quý tử.”
Giọng Thất Thất hơi lớn, Lê Vụ sợ bên ngoài nghe thấy. Cô ngại ngùng rúc sâu hơn vào chăn, nhỏ giọng: “Cậu đang nói gì thế.”
Thất Thất kích động bật dậy khỏi giường, vừa đắp mặt nạ vừa đi đi lại lại trong phòng ngủ: “Đỉnh quá! Quá đỉnh! Thầy Trình của chúng ta lại làm sập Weibo thành công rồi.”
Nửa tiếng sau khi concert kết thúc, phòng làm việc đã đăng tải một đoạn video chất lượng cao không chỉnh sửa dài tổng cộng năm phút, là đoạn Trình Thanh Giác đã nói trên sân khấu.
Sau đó trong vòng hai phút, tài khoản cá nhân của Trình Thanh Giác chia sẻ lại đầu tiên, rồi đến Hoàng Minh chia sẻ, và sau đó là tài khoản chính thức của công ty mới thành lập dưới danh nghĩa cá nhân của Trình Thanh Giác – “Thức Tỉnh Âm Nhạc” chia sẻ.
Đồng thời hai phút sau, Thịnh Hoài Sinh, Đoạn Phi… trong giới, bao gồm cả các ca sĩ nổi tiếng khác hoặc ca sĩ gạo cội từng tham gia “Âm Thanh Trần Gian” cùng Trình Thanh Giác đều chia sử giúp. Ngoài ra còn có tài khoản chính thức của các nhãn hàng mà Trình Thanh Giác đại diện và cả các tài khoản marketing ăn theo lưu lượng truy cập cũng chia sẻ.
Chỉ trong phút chốc, trang chủ của các nền tảng lớn đều tràn ngập đoạn video này.
Mặc dù vẫn có những bình luận cố ý gây chuyện, nhưng phần lớn đều là người qua đường kinh ngạc và đánh giá tích cực.
Màn hình bình luận nổi đầy chữ “Quá tuyệt vời”.
[Lần đầu tiên thấy công khai tin tức như thế này, trường hợp đầu tiên trong giới giải trí trong nước.]
[Ai hiểu được chứ, tôi vừa là fan Trình Thanh Giác, vừa xem truyện fanart. Nữ thần của tôi lại là bạn gái của người tôi yêu thích, tạm thời không biết nên ghen tị với ai đây *Kinh ngạc *Mừng đến phát khóc]
[Tác giả Quả Lê!!! Tôi biết chị ấy, phong cách vẽ siêu đẹp!!!!]
[Tôi vừa xem video xong, hơi chuyển từ người qua đường thành fan rồi ha ha ha ha, Trình Thanh Giác thật sự rất đẹp trai.]
[Đẹp trai quá trời quá đất luôn, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được chuyện anh ấy yêu đương. Tôi phải tự điều chỉnh lại tâm lý đã *Khóc ngất]
[Người qua đường đến chúc phúc, ngọt ngào quá đi mất, cái này chẳng phải còn ngọt hơn cả phim thần tượng sao???]
…
Làm trong ngành truyền thông tạp chí, Thất Thất đương nhiên thấy cảnh tượng này rất kích động, cô ấy đổi giọng: “Trước khi Weibo sập, hơn hai mươi trên ba mươi hot search đều là về chồng cậu.”
Câu “Dù sao tôi cũng sẽ gặp được cô ấy” không biết đã chạm đến điểm lãng mạn nào của mọi người mà được chia sẻ rầm rộ, luôn nằm ở từ khóa hot search thứ hai.
Thất Thất cuối cùng cũng ngồi xuống giường, vỗ tay: “Mặc dù bây giờ mình không yêu đương gì cả, trong lòng chỉ hướng về tiền, nhưng mình vẫn muốn nói.”
Thất Thất hiếm khi cũng thốt ra câu “Má ơi”: “Quá lãng mạn, xem xong mình nổi hết cả da gà da vịt luôn.”
Lê Vụ bật cười: “Cậu có da gà da vịt à?”
Thất Thất sống không còn gì luyến tiếc: “Con trâu con ngựa bị bóc lột, từ đầu đến chân toàn là da gà da vịt.”
Lê Vụ nheo mắt cười càng lúc càng vui vẻ, cô nghĩ một lát, nằm sấp trên giường: “Thất Thất, cậu có nghĩ đến việc chuyển nghề không?”
Cô luôn cảm thấy năng lực của Thất Thất rất giỏi, làm việc ở tòa soạn đó vô cùng lãng phí. Nhưng vì Thất Thất không có chỗ dựa nên mãi không có cơ hội tốt hơn.
Lê Vụ: “Một công ty hợp tác với Trình Thanh Giác đang cần người làm quan hệ công chúng và lập kế hoạch, đúng với chuyên ngành của cậu, mức lương rất cao. Công việc chắc cũng khá mệt, nhưng nhiều tiền hơn ở tòa soạn nhiều, hôm nọ mình thấy nên muốn hỏi xem có thể hỏi giúp cậu không, cậu có muốn đi không…”
Lê Vụ đọc tên công ty.
Thất Thất bên kia nâng cao giọng: “Đi đi đi đi đi!!!! Mình biết công ty đó, đúng là vất vả, nhưng mức lương xứng đáng!!”
Quan trọng nhất là rất có triển vọng phát triển.
Lê Vụ cười: “Vậy mình hỏi thêm giúp cậu nhé.”
Hai người nói thêm vài câu, Trình Thanh Giác từ bên ngoài bước vào. Thất Thất nghe thấy giọng Trình Thanh Giác: “Thôi, mình cúp máy với cậu đây, không làm phiền hai người nữa, không thì mình sợ Trình Thanh Giác sẽ ám sát mình mất.”
Nói xong câu này, Thất Thất không cho cô cơ hội trả lời mà cúp máy luôn.
Trình Thanh Giác thấy Lê Vụ đặt điện thoại xuống: “Em đang nói chuyện với ai thế?”
“Thất Thất.” Lê Vụ xoa tóc, “Nhưng nghe thấy giọng anh cậu ấy cúp máy luôn, nói là không làm phiền chúng ta.”
Trình Thanh Giác im lặng một giây, trước tiên nói “Bạn em là người tốt”, rồi lại nói “Đúng là như vậy.”
Anh nhìn cô: “Chúng ta còn phải làm chuyện khác nữa.”
Nghe thấy câu này, chuông báo động reo lên, Lê Vụ kéo chăn quấn lấy mình, cúi đầu nói: “Em còn phải nhắn tin với Thất Thất nữa.”
Lê Vụ: “Chỉ là không gọi điện nữa thôi, bọn em còn nhắn tin.”
Lâu rồi không gặp, bây giờ lại đã rất khuya, Trình Thanh Giác mà bắt đầu thì không biết chừng nào mới xong. Cô sợ không ngủ được, phải xem mặt trời mọc ngày mai mất.
Trình Thanh Giác cũng vừa tắm xong, người mặc chiếc áo phông đơn giản. Anh thấy cô vùi đầu bấm điện thoại, vẻ mặt như thể chỉ cần không ngẩng đầu lên thì anh sẽ không làm gì được cô vậy.
Thất Thất bên kia lại gửi tin nhắn tới, là một ảnh chụp màn hình.
Thất Thất: [*Hình ảnh{
Thất Thất: [Đỉnh thật, mình phục luôn.]
Thất Thất: [Có người moi ra chuyện trước đây cậu từng đi xem concert của anh ấy, là fan của anh ấy, chạy đến dưới bài đăng chia sẻ video của anh ấy hỏi.]
Thất Thất: [Chồng cậu trả lời thẳng một câu, nói “Cô ấy thích tôi trước, nhưng tôi yêu cô ấy nhiều hơn”.]
Thất Thất: [Mình phục rồi, sau khi công khai hoàn toàn, tên đàn ông chó má này không thèm giả vờ nữa.]
Thất Thất: [Muốn làm ai sến sẩm đến chết đây??]
Trình Thanh Giác vừa lúc ngồi xuống bên cạnh Lê Vụ, nhìn thấy câu “tên đàn ông chó má”.
Anh im lặng nửa giây: “Đang nói anh à?”
Lê Vụ vội vàng ấn điện thoại vào ngực: “Thất Thất không có ý gì khác đâu.”
Trình Thanh Giác liếc cô một cái rồi nói: “Anh thích cái cách gọi ở câu trên cô ấy nói hơn.”
Lê Vụ nhìn thẳng vào anh, quên mất câu trên là gì. Hai giây sau, cô từ từ kéo điện thoại, cúi đầu nhìn một cái, sau đó lướt đến câu trên câu “tên đàn ông chó má” của Thất Thất.
Trình Thanh Giác chống một tay bên cạnh cô, tay kia đỡ lấy má cô kề sát lại, định hôn nhưng chưa hôn: “Em có thể gọi một tiếng không?”
Vượng Tài cách đó không xa cuối cùng cũng dừng việc cào cấu Hạt Cà Phê, thắc mắc quay đầu về phía giường, hai chân trước duỗi ra, cố gắng đi về phía giường, nhưng lại bị Hạt Cà Phê dùng một chân ấn lại.
Hạt Cà Phê nằm sấp trên thảm vẫy vẫy đuôi, dùng chân phải giữ nó lại, ngăn không cho nó đi qua.
Trình Thanh Giác tiếp tục cúi xuống: “Được không?”
Ba tiếng concert không làm giọng anh khản đi, mà chỉ hơi khàn khàn. Lúc này anh cố tình hạ giọng dụ dỗ cô.
Lê Vụ giơ tay đẩy anh, cười và muốn né tránh: “Không được…”
“Ừm.” Anh trả lời rất nhanh, lùi một bước: “Vậy có thể gọi ‘anh trai’ không?”
Lê Vụ bật cười, người vẫn ở trong vòng tay anh: “Có phải anh đã chờ sẵn để nói câu này không?”
Lê Vụ: “Anh nói một cái em sẽ không đồng ý trước, sau đó nói một cái khác nhẹ nhàng hơn, là em sẽ đồng ý.”
Trình Thanh Giác véo cằm cô hôn, trả lời rất thẳng thắn: “Ừm, đúng là vậy.”
Anh giữ cổ tay cô áp xuống giường, luồn tay trái cô vào trong áo mình, hôn từ má xuống cổ: “Vậy có thể gọi không?”
Váy ngủ bị anh vén lên, Lê Vụ bị anh ôm chặt eo, muốn trốn cũng không thoát được.
Khi anh nắm lấy chân cô gập lên, anh cúi đầu nhẹ nhàng cọ trán vào trán cô.
Sau đó khi anh đi vào, cô cắn chặt lấy anh.
Cô th* d*c, vòng tay qua vai anh, rúc vào lòng anh.
Anh nói vài điều vào tai cô, nhân lúc ý thức cô không rõ ràng lại hỏi cô có thể gọi một số danh xưng không.
Lê Vụ lắc đầu, anh lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Chân tay Lê Vụ mềm nhũn, muốn nhéo eo anh, nhưng bị anh bắt lấy tay dẫn đi nơi khác.
“Vụ Vụ.” Anh cười khẽ, vẫn còn ở trong cơ thể cô.
Trình Thanh Giác: “Tại sao em lại trở thành fan của anh vậy?”
Lê Vụ thấy kỳ lạ tại sao lúc này anh còn có hứng thú nói chuyện với cô. Tay cô đang ôm cổ anh gần như tuột xuống, được Trình Thanh Giác đỡ lên rồi lại vòng qua.
Lê Vụ hồi tưởng: “Lúc đó là nghỉ hè, em ngồi xe về nhà, lướt thấy bài hát của anh trên tàu cao tốc.”
Lê Vụ: “Giọng anh rất hay, bài hát đó cũng rất hay. Khoảnh khắc tàu cao tốc ra khỏi đường hầm, nhìn thấy cánh đồng xanh mướt, lời bài hát vừa lúc hát đến chỗ ‘Cuộc đời hoang dã’, âm cuối trong câu đó rất hay.”
Trình Thanh Giác im lặng hai giây: “Chỉ vì điều này thôi à?”
Lê Vụ: “Lúc đầu em theo dõi anh là vì điều này, cuộc đời dài đằng đẵng, con người ta luôn ghi nhớ một vài khoảnh khắc độc đáo.”
“Ừm.” Trình Thanh Giác im lặng một thoáng, nói: “Nhưng bây giờ anh là fan của em.”
Lê Vụ đang định nói gì đó đã bị anh ghì mạnh xuống giường.
Cô kêu lên bằng giọng khàn khàn: “Trình Thanh Giác.”
Người đàn ông vòng tay phải qua đỉnh đầu cô, tránh để cô va vào đầu giường, cười khẽ: “Gọi anh trai đi.”
Đêm hôm trước ngủ rất muộn, sáng hôm sau hơn năm giờ đã bị chuông báo thức đánh thức.
Điện thoại liên tục rung dưới gối, ý thức của Lê Vụ mơ hồ. Cô cựa quậy trong vòng tay Trình Thanh Giác, đầu rúc vào trong chăn.
Yết hầu Trình Thanh Giác trượt lên trượt xuống, anh nuốt nước bọt, tỉnh dậy trước.
Tay này anh ôm Lê Vụ, tay kia mò điện thoại dưới gối, nhìn tên người gọi.
Chỉ ngủ có ba tiếng nên đầu óc anh cũng không tỉnh táo. Khi đặt điện thoại bên tai, anh gọi thẳng tên người gọi được ghi chú: “Ba.”
Lê Uy bên kia: …
Trình Thanh Giác vừa gọi xong cũng tỉnh táo lại, hai người đàn ông cách nhau qua điện thoại ngây người ba giây.
Sau đó Lê Uy: “Thằng nhóc thối!”
Trình Thanh Giác: ………
Lê Vụ cuối cùng cũng tỉnh dậy, thò đầu ra khỏi chăn, mắt lim dim: “Ai thế anh?”
Trình Thanh Giác nuốt nước bọt: “Ba em.”
Mãi sau Lê Vụ mới cầm lấy điện thoại. Trước đó một phần thuốc ở nhà là Lê Vụ cất, Lê Uy không tìm thấy nên mới gọi điện thoại cho cô vào giờ này.
Hai ba con nói chuyện vài câu, Lê Vụ cúp điện thoại.
Trình Thanh Giác: “Ba em nói gì?”
Lê Vụ do dự một lát, truyền đạt lại nguyên văn: “Ba bảo em chuyển lời với anh, tạm thời chỉ đồng ý cho anh gọi là ‘chú’, chưa đồng ý cho anh gọi ‘ba’.”
“…” Trình Thanh Giác giải thích, “Anh chưa tỉnh ngủ nên gọi nhầm.”
Lê Vụ không tin: “Thật không?”
Trình Thanh Giác thấy oan ức, hơi bất lực: “Lần này là thật.”
Lê Vụ cười: “Ồ ~”
Trình Thanh Giác kéo chăn quấn lấy cô, ôm cô, bảo cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mặt trời mọc kìa.”
Mới hơn năm rưỡi, mặt trời vừa nhô lên một nửa khỏi đường chân trời. Có thể nhìn thấy mặt hồ trải dài vô tận qua cửa kính sát đất, cùng với ánh nắng vàng cam ấm áp.
Lê Vụ lấy gối kê dưới ngực, nằm sấp bên mép giường, kéo Trình Thanh Giác cùng nhìn về phía cửa sổ kính sát đất: “Đẹp quá!”
Trình Thanh Giác: “Là vì mặt trời mọc đẹp à?”
Lê Vụ: “Không phải, là vì ngắm cùng anh.”
“Chúng ta sẽ ở lại đây thêm một ngày, tối có thể xem hoàng hôn.” Người đàn ông cũng chống một tay lên thái dương, nằm sấp bên giường, giọng nói ôn tồn, “Hoàng hôn cũng đẹp.”
“Là vì hoàng hôn đẹp à?”
“Không phải, là vì ngắm cùng em.”
“Ừm ~ Em cũng thấy vậy. Trình Thanh Giác, em yêu anh.”
- Hoàn chính văn -
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.