🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tư Đình mím chặt môi, cổ họng bật ra một tiếng "ừm" khàn khàn. Hắn lao tới trước mặt Úc Thanh Hoàn với tốc độ nhanh nhất, nhưng lại dùng lực đạo dịu dàng nhất ôm lấy dẫn đường, đè cậu xuống dưới thân.

Khoảnh khắc môi chạm môi, hai tay của dẫn đường đặt lên vai hắn, không phải để đẩy ra mà kéo họ lại gần nhau hơn. Tư Đình phải cố hết sức để kiềm chế bản thân mới có thể giữ cho tiết tấu nụ hôn này ở mức độ dịu dàng, bởi hắn biết Úc Thanh Hoàn không thích những động tác thô bạo quá mức.

Chỉ cần dịu dàng, Úc Thanh Hoàn sẽ mặc cho hắn làm càn.

Như vậy, hắn có thể làm được nhiều chuyện hơn nữa.

Những chiếc cúc áo lần lượt được tháo ra từng cái một. Úc Thanh Hoàn nắm lấy cổ tay Tư Đình, muốn ngăn cản động tác của hắn, nhưng chỉ cần phân tâm để lo mấy cái cúc áo, hơi thở khi hôn liền rối loạn, cảm giác nghẹt thở khiến dẫn đường trở nên choáng váng, cuối cùng lại mất cả hai bên.

Không biết sau lưng cậu Tư Đình đã âm thầm luyện tập những gì, kỹ thuật hôn không chỉ tiến bộ vượt bậc mà dường như còn trở nên vô cùng am hiểu cơ thể cậu. Thân nhiệt của lính gác vốn cao hơn người dẫn đường một chút, lòng bàn tay nóng rực áp lên da thịt cậu, khiến cậu không nhịn được rơi nước mắt, nức nở kêu lên.

So với trước đây, động tác của Tư Đình đã dịu dàng hơn rất nhiều, không còn cắn rách da cậu nữa, hắn chỉ không ngừng rải xuống cơ thể cậu những nụ hôn nhẹ nhàng. Nhưng đối với cậu đây cũng được xem như một kiểu giày vò khác.

Hai người quấn quýt gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng họ tách nhau ra trong sự chật vật, mỗi người vào một phòng tắm riêng để dội nước. Ban đầu Tư Đình còn muốn vào giúp cậu nhưng bị Úc Thanh Hoàn không chút nể tình đạp một cước văng ra ngoài. Nếu để lính gác vào cùng, e rằng chuyện sẽ không đơn giản chỉ dừng lại ở một tiếng đồng hồ như vậy.

Tư Đình đứng ngoài cửa vẫn chưa bỏ cuộc, "Cậu có ổn không? Tôi thấy cậu không còn sức để đứng nữa mà."

"Tôi ổn! Tôi đứng được! Rất là ổn luôn!" Úc Thanh Hoàn trừng mắt lườm hắn, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa, "Cậu đi ra xa chút!"

Trong thời gian Úc Thanh Hoàn ngâm mình trong bồn tắm, Kaiden và Felix luôn ở bên ngoài cào cửa, mức độ bám người của hai tinh thần thể này cũng chẳng kém gì Tư Đình.

Úc Thanh Hoàn tắm nhanh hơn Tư Đình một chút, sau khi thay bộ quần áo mới do Tư Đình chuẩn bị, cậu mang dép lê lẹp xẹp đi xuống lầu. Thấy trên bàn trà có một bó hoa tươi, Úc Thanh Hoàn tò mò ghé lại gần, phát hiện đó không phải là hoa hồng mà là hoa hướng dương, ánh mắt lập tức ánh lên sự kinh hỉ bất ngờ.

Trên đầu tủ cạnh bàn có sẵn một bình hoa rỗng. Úc Thanh Hoàn bước tới định lấy bình cắm hoa, nào ngờ Aivis lên tiếng nhắc nhở: "Cái bình đó trị giá ba mươi triệu tinh tệ." Cậu hoảng hốt vội đặt ngay cổ vật quý giá ấy trở lại.

Lúc này Felix đã nhảy lên sofa, chỉ khi Úc Thanh Hoàn khuất khỏi tầm mắt nó mới nhớ thương cậu, còn khi thấy người đang bận rộn ở đó nó lại tỏ ra kiêu ngạo chảnh mèo. Chỉ có Kaiden vẫn lưu luyến bám theo sau Úc Thanh Hoàn, thấy dẫn đường tắm xong tóc vẫn còn ướt đẫm, nó sốt ruột cắn lấy vạt áo lôi cậu đi tới chỗ đặt máy sấy tóc.

Máy sấy trong biệt thự của Tư Đình thông minh và tiện lợi hơn nhiều so với máy sấy thông dụng trong ký túc xá của dẫn đường. Cậu chỉ cần ngồi xuống ghế, một vòng tròn cảm ứng sẽ chầm chậm hạ xuống, phả ra luồng khí nóng, chưa đầy một phút tóc cậu đã được sấy khô đến bảy tám phần.

Kaiden còn giữ cậu ngồi thêm ba mươi giây nữa mới cho phép dẫn đường đứng lên. Sau đó, nó dẫn cậu trở lại nơi đặt bình hoa cổ, giơ móng chỉ vào, ý bảo cậu cứ việc tuỳ ý dùng.

Được Kaiden phê chuẩn, Úc Thanh Hoàn cũng không khách sáo nữa, cậu chỉnh lại bó hoa hướng dương một cách tỉ mỉ rồi cắm vào bình hoa.

Vừa làm xong chuyện đó, Tư Đình mới từ trên lầu đi xuống. Lính gác cố ý khoác một chiếc áo tắm khoét sâu cổ áo, để lộ cơ ngực rắn chắc, chiều dài áo chỉ qua đến gối một chút rồi thôi.

Sợ Úc Thanh Hoàn không thấy rõ, Tư Đình còn cố tình nới lỏng dây thắt lưng áo tắm, muốn khoe cả cơ bụng săn chắc cho cậu nhìn.

Úc Thanh Hoàn: "......"

Không thể chịu nổi nữa, cậu túm lấy người nọ lôi thẳng lên lầu, ép đối phương thay thành bộ đồ ngủ đôi.

Thấy Úc Thanh Hoàn chẳng động lòng gì trước cơ ngực của mình , Tư Đình lập tức ủ rũ cúi đầu, trông cực kỳ thất vọng.

Để giữ gìn hòa khí trong gia đình, Úc Thanh Hoàn đành phải lấy lòng hắn bằng cách đưa tay vuốt nhẹ qua cơ bụng của lính gác. Quả nhiên, Tư Đình lập tức "sống lại", ánh mắt long lanh chực chờ ôm lấy cậu để hôn, thế là cậu liền giơ tay đấm một phát vào ngực hắn, "Tư Đình, cậu hôn đến nghiện rồi phải không?!"

"Đúng vậy." Tư Đình gật đầu thật mạnh.

Miệng nói là làm, Tư Đình tiến thêm một bước, cúi đầu hôn lên môi dẫn đường.

Ký ức ngọt ngào lúc nãy còn chưa phai, Tư Đình rạo rực định hôn sâu hơn, Úc Thanh Hoàn đã nhanh nhẹn né tránh, nhìn hắn đầy cảnh cáo: "Hôm nay cấm cậu hôn nữa!"

Dứt lời, cậu vội vã kéo kín cổ áo, làm ra vẻ "Cậu mà dám làm bậy nữa là tôi Alo chú công an ơi liền đó!" Cậu cho rằng Tư Đình sau khi bị cấm cản sẽ tức quá hoá rồ, nhào tới đè cậu xuống ghế sofa rồi làm này làm nọ, miệng hung hăng cãi lại: "Tại sao lại cấm tôi? Nhất định hôm nay phải hôn!"

Thế nhưng thực tế...

Ánh mắt lính gác tràn đầy yêu thương, mỉm cười dịu dàng nói: "Được, vậy đợi tới ngày mai."

Nghe xong câu đó, Úc Thanh Hoàn cảm thấy như mình gặp ma vậy.

Càng đáng sợ hơn là Tư Đình thực sự giữ lời, cái "ngày mai" mà hắn nói không phải vừa qua nửa đêm đã nhảy bổ tới mà hôn cậu.

Nguyên liệu làm món tráng miệng mà Tư Đình ra ngoài mua sớm đã được giao tới từ một tiếng trước. Lính gác bê đồ vào nhà, dẫn đường không muốn làm người rảnh rỗi cũng ngồi xổm xuống lấy từng món trong thùng ra đưa cho lính gác, hai người bận bịu hồi lâu mới cất hết nguyên liệu vào tủ lạnh.

Đến khi làm xong, đồng hồ đã chỉ sang một giờ sáng. Úc Thanh Hoàn ngáp dài một cái, lười biếng đi lên lầu. Lần này, cậu không từ chối Tư Đình vào phòng mình, thậm chí khi đối phương cùng nằm lên một chiếc giường, cậu còn chủ động rúc vào lòng hắn.

Lính gác thuận thế ôm cậu vào ngực, họ giống như một cặp tình nhân lâu năm, mọi động tác đều vô cùng tự nhiên.

Úc Thanh Hoàn cọ cọ ngực Tư Đình như một con mèo nhỏ, tìm được tư thế thoải mái rồi nằm im. Cậu buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, giọng nói cũng trở nên mơ hồ, "Cửa sổ... ngày mai cậu tháo xuống đi... ánh nắng... muốn có ánh nắng..."

Cậu nói năng lộn xộn, nhưng Tư Đình nghe hiểu.

Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc trong lòng Tư Đình lúc này. Thời gian đầu hắn đem Úc Thanh Hoàn nhốt lại, tuy ngày ngày có thể nhìn thấy dẫn đường, cảm giác được người đó ở ngay bên mình, khứu giác cũng tràn ngập mùi tin tức tố dễ chịu của cậu, từng chút từng chút lấp đầy căn nhà lạnh lẽo này. Thế nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy bất an, sợ hãi dẫn đường sẽ ghét bỏ mình, sợ cậu sẽ tự làm hại bản thân, nỗi sợ hãi từng giây từng phút đè nén trong lòng. Hắn luôn cảm thấy Úc Thanh Hoàn sẽ rời bỏ hắn.

Tư Đình đã không ngừng tự hỏi, như thế nào là thích một người? Cũng thường xuyên tự hỏi, Úc Thanh Hoàn có thích hắn không? Nếu như không thích, tại sao lại hết lần này đến lần khác dung túng hắn làm càn với cậu?

Mấy ngày trước hắn miễn cưỡng thả dẫn đường đi, nghe lời cậu lên mạng tinh tế tìm kiếm đáp án, sau đó mang theo tâm trạng bất an đứng dưới ký túc xá tỏ tình, vậy mà cậu lại không cho hắn được một câu trả lời chắc chắn.

Lần đầu tiên trong đời Tư Đình cảm thấy luống cuống, hắn còn chưa kịp làm rõ mình đã làm sai bước nào, bỏ sót bước nào thì đã bất ngờ thu hoạch được mèo con mà mình ngày đêm mong nhớ.

Không phải bị bắt về.

Là mèo con tự nguyện chọn hắn.

Mãi đến tận giờ phút này cảm giác hạnh phúc mới chậm rãi kéo đến, Tư Đình bị sự vui sướng và thoả mãn nhấn chìm, nhưng cho dù bị nhấn chìm hắn cũng hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Mèo con cứ thế nằm gọn trong vòng tay hắn, một tay choàng qua thắt lưng hắn, trên người mèo con toả ra mùi hương dễ chịu, gương mặt mềm mại áp sát lồng ngực hắn.

Tất cả những điều này đều đang nói với Tư Đình - họ đang yêu nhau.

Hắn thích Úc Thanh Hoàn, Úc Thanh Hoàn cũng thích hắn, họ sẽ mãi mãi ở bên nhau, không cần đến xiềng xích hay cầm tù để ràng buộc, mà chính vì thích nhau mới nguyện ý ở bên nhau.

Thật sự rất thích Úc Thanh Hoàn.

Ngay khoảnh khắc đó, dẫn đường trong lòng hắn chợt động đậy, có lẽ vì quá buồn ngủ, Úc Thanh Hoàn cũng không mở mắt, chỉ mơ màng ngẩng đầu, khẽ hôn lên cằm Tư Đình một cái, thì thầm: "Nụ hôn ngủ ngon."

Tư Đình tự động nối tiếp nụ hôn đó, chuẩn xác chạm nhẹ lên môi Úc Thanh Hoàn, cổ họng nghẹn ngào, giọng nói run run: "Ngủ ngon."

Một đêm mộng đẹp.

...

Úc Thanh Hoàn cứ thế an cư trong biệt thự của Tư Đình.

Mỗi buổi sáng, họ cùng nhau tỉnh giấc, lười biếng vùi trong ổ chăn ấm áp, ôm lấy nhau hưởng thụ những giây phút ngọt ngào. Úc Thanh Hoàn sẽ nhân lúc này giúp Tư Đình tu bổ lại không gian tinh thần khoảng mười phút, để lính gác của mình có một ngày thật dễ chịu.

Sau đó họ sẽ cùng nhau đi đánh răng, chen chúc trước một tấm gương, mèo con không ngoan, thỉnh thoảng lén lút nhìn sang bên cạnh, nhân lúc lính gác cúi đầu liền trộm bôi một ít bọt kem đánh răng lên mặt hắn. Lính gác thường không phản ứng ngay, đợi đến khi mèo con đánh răng xong toan bỏ chạy thì lập tức một tay ôm lấy eo kéo người về, áp sát mèo con vào bồn rửa mặt hôn sâu hơn mười phút, cho đến khi mèo con chịu không nổi, vừa kêu meo meo vừa cầu xin tha thứ, lúc ấy lính gác mới vui vẻ mà buông tay.

Mèo con vừa rồi còn rưng rưng nước mắt, mới được thả ra đã lập tức thay đổi sắc mặt, trước khi rời khỏi phòng tắm còn quay đầu làm mặt quỷ với hắn.

Tư Đình vẫn dính người cực độ như trước, đi đâu cũng bám theo Úc Thanh Hoàn. Bàn ăn rộng thênh thang, hắn lại cứ muốn cùng cậu ngồi chung một chiếc ghế để ăn cơm.

Thỉnh thoảng bàn tay còn không an phận lén lút sờ mó, giống như mắc chứng khao khát tiếp xúc da thịt vậy.

Những ngày không có nhiệm vụ, họ sống một cuộc đời bình dị như bao cặp đôi khác trong biệt thự này.

Những ngày nắng đẹp, họ sẽ cùng nhau ra sân vườn chăm sóc hoa cỏ, mảnh đất trống ở sân sau dần dần được phủ đầy cỏ xanh, có thêm hai chiếc khung và một chiếc chậu lớn, bên trong trồng đủ loại hoa hồng, họ cùng nhau rải đá cuội làm thành một con đường nhỏ, cuối con đường là một chiếc xích đu đủ chỗ cho hai người ngồi, trên xích đu điểm xuyết những bông hoa nhân tạo vĩnh viễn không tàn - loài hoa hướng dương mà Úc Thanh Hoàn yêu thích.

Chăm sóc vườn tược vốn không phải sở thích của cả hai, bản thân Úc Thanh Hoàn cũng chẳng phải người yêu thích nghệ thuật, chỉ là một lần vô tình thốt ra: "Sân sau có vẻ hơi trống trải, chúng ta trồng gì đó đi." Vậy mà cả hai liền bắt tay cùng làm với tốc độ cực cao, rồi họ lại bất ngờ tìm thấy niềm vui trong quá trình đó. Lúc này bọn họ mới hiểu ra, dù không phải sở thích, chỉ cần làm cùng người mình yêu, mọi việc đều trở nên thú vị vô cùng.

Nếu trời âm u, bên ngoài mưa rơi nặng hạt, họ sẽ cùng nhau rúc trên ghế sofa, Tư Đình ôm lấy Úc Thanh Hoàn từ phía sau, phủ một tấm chăn lông mềm mại lên hai người, mèo con vùi nửa khuôn mặt vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt to tròn xinh đẹp. Trên màn hình chiếu bộ phim mà Úc Thanh Hoàn thích, Úc Thanh Hoàn say sưa xem phim, còn Tư Đình thì say sưa nhìn cậu.

Căn nhà tràn ngập hơi thở của cuộc sống và hương vị của tình yêu, ấm áp đến mức khiến người ta không nỡ xa rời.

Quan hệ giữa Felix và Kaiden cũng ngày càng tốt đẹp, phía sau mèo nhỏ lúc nào cũng có một con sư tử theo sau, bất cứ khi nào mèo nhỏ muốn chơi trò chơi, Kaiden đều vui vẻ chơi cùng.

Thùng đồ chơi trong nhà bị Felix "tàn phá" khá nhiều, mèo nhỏ rất dễ chán, đồ chơi chơi vài lần là vứt xó, vì muốn Tư Đình mua đồ chơi mới cho mèo nhỏ, Kaiden bèn tự mình cắn nát những món đồ cũ, rồi kéo Tư Đình đến phòng, giơ chân chỉ vào thùng đồ chơi báo cáo: Đồ chơi hết rồi, mua thêm đi!

Chỉ có một quả bóng lông màu vàng là Felix chơi mãi không chán, ngày nào nó cũng phải nghịch một chút, dù không chơi cũng ôm quả bóng cất vào ổ mèo của mình, không cho ai đụng vào.

Sau này Tư Đình còn mua thêm rất nhiều quả bóng giống hệt, nhưng mèo nhỏ chỉ mê mẩn quả bóng ban đầu, những quả khác thậm chí còn không thèm nhìn một cái.

Tư Đình không hiểu, bèn đi hỏi Úc Thanh Hoàn, kết quả chỉ nhận được ánh mắt kiêu ngạo của dẫn đường, "Hừ, không nói cho cậu đâu."

Mèo con xấu tính lập tức bị lính gác tóm lấy hôn cho một trận.

...

Lại một ngày trời đổ cơn mưa.

Mới vừa quá một giờ trưa, Tư Đình nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, vội vàng rời khỏi biệt thự.

Úc Thanh Hoàn không đi theo hắn.

Cậu đứng trước cửa cùng Tư Đình trao đổi một nụ hôn sâu, cường hoá tinh thần cho hắn rồi mỉm cười tiễn lính gác rời đi, dặn dò: "Mọi chuyện cẩn thận, về sớm nhé."

Bóng dáng lính gác biến mất trong màn mưa.

Úc Thanh Hoàn đứng tại chỗ rất lâu, hơi thở thuộc về Tư Đình trong biệt thự dần nhạt đi, cậu định lên lầu nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa nhấc chân cả người lập tức mất hết sức lực ngã xuống đất, đầu gối và khuỷu tay đau nhói.

Một tay cậu ôm lấy ngực, rồi đột nhiên ho sặc sụa.

Máu tươi phun ra, rơi lộp bộp trên sàn nhà.

Giống như tiếng mưa ngoài cửa sổ.

【Đếm ngược sinh mệnh của bạn còn lại: 55 ngày.】

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.