🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi ngả bài với Heinrich, Úc Thanh Hoàn cũng lười tiếp tục đóng vai Thanh Hoàn. Dù sao thì chuyện này nào phải do cậu tiết lộ thiên cơ, tất cả đều là do Heinrich "tự mình giác ngộ", chủ hệ thống không thể đổ lỗi lên đầu cậu được.

Nhờ công lao phiên dịch nội tâm của Bách Tuế cho Heinrich, Úc Thanh Hoàn đã được thưởng thêm một cái gối mềm mại hơn, một tấm chăn dày hơn và một chiếc ly có in hình móng chân mèo nhỏ.

Úc Thanh Hoàn rất thích chiếc ly này, thường ngày sẽ bảo A Mãng rót thuốc vào đó, nhờ hiệu ứng tâm lý mà cậu thậm chí không còn thấy thuốc đắng nữa. Thấy ngày nào cậu cũng ngoan ngoãn uống thuốc, A Mãng và Tư Đình đều rất vui mừng.

Thỉnh thoảng Heinrich cũng mang thuốc lên. Người kia mù mờ làm theo yêu cầu của dẫn đường, đổ thuốc vào chiếc ly có hình móng mèo kia, rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"

Úc Thanh Hoàn nâng ly bằng cả hai tay, nghiêm túc đáp: "Sau đó thì không có sau đó nữa."

Heinrich: "..."

Heinrich: "Cậu đúng là tổ tông nhà tôi."

Úc Thanh Hoàn uống một ngụm thuốc rồi đưa ly lại cho Heinrich, bảo y thêm cho mình một muỗng mật ong. Lính gác bất đắc dĩ làm theo, cảm thấy cậu đang uống nước mật ong chứ không phải thuốc, bèn nói: "Cậu có biết câu 'thuốc đắng dã tật' không vậy?"

"Biết thì sao? Miệng của tôi không có chỗ cho vị đắng. Anh cứ yên tâm, đến lúc tôi cần chết thì sẽ chết, không làm phiền mọi người lâu đâu." Úc Thanh Hoàn nói xong, giơ ly lên uống ừng ực một hơi hết sạch, rồi định đứng dậy xuống giường nhưng lại bị Heinrich đưa tay cản lại.

Lính gác nghi hoặc hỏi: "Cậu định đi đâu?"

"Đi rửa ly." Dẫn đường nhìn y như đang nhìn một tên ngốc.

Heinrich giật cái ly từ tay cậu, nhận ra ánh mắt của dẫn đường cứ dõi theo chiếc ly, y bèn nổi hứng giơ ly quơ quơ trước mặt cậu hai vòng, đôi mắt vàng rực kia quả nhiên cứ dõi theo mãi, y càng múa cái ly hăng hái hơn.

Dẫn đường vung tay, vỗ lên trán y một cái rõ to.

Sau đó giật lại cái ly.

Heinrich ôm trán: "Cậu chọc tôi thì được, đến lượt tôi chọc cậu thì sao lại nổi nóng hả?"

Bất chợt một luồng khí lạnh đổ ập vào người Heinrich, đặc biệt là sau lưng khiến da thịt y tê tái. Heinrich đưa tay che cổ, nói: "Cậu có thấy căn phòng này... hơi kỳ lạ không?"

Úc Thanh Hoàn nghiêng người nằm xuống, để lộ cái đuôi mèo, chóp đuôi vắt lên cổ tay, thảnh thơi nhìn lính gác đang run lập cập giữa ban ngày. Bấy giờ Tư Đình đang đứng sau lưng y, mắt lộ hung quang đang mắng người này tan tác, cậu vô tội hỏi lại: "Kỳ lạ sao? Tôi thấy cũng ổn mà, có cảm giác mùa hè mát mẻ, mùa đông ấm áp."

Tư Đình ngừng động tác, bất mãn nhìn Úc Thanh Hoàn, hắn giơ tay chỉ vào tấm chăn mỏng bên cạnh, ý bảo dẫn đường che chân và đuôi lại.

Rốt cuộc cậu có biết mình trông khiêu gợi như thế nào không?

Nhìn một cái khiến người ta chỉ muốn thò tay vào ống quần, túm lấy cái đuôi ấy...

Úc Thanh Hoàn còn chưa kịp động, A Mãng đã như tên bắn xông vào từ ngoài cửa, mặt đỏ bừng vớ lấy tấm chăn, mạnh mẽ che kín từ phần eo trở xuống của dẫn đường.

Úc Thanh Hoàn và Heinrich đồng thời ngẩng lên, dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía A Mãng. Bên dưới chăn, cái đuôi mèo không chịu an phận vẫn ngọ nguậy tìm đường thoát, làm tấm chăn nhăn nhúm cả lên.

Vệ binh đỏ mặt tía tai, tay cứng đờ giữa không trung, hồi lâu cũng không ra hiệu nổi một chữ. Dựa theo nguyên tắc "nghĩ không ra thì chạy cho lẹ", A Mãng chộp lấy cái ly rỗng rồi vội vã chuồn xuống lầu.

Heinrich cười phá lên, sau đó lại quên cơn lạnh mà xán lại gần Úc Thanh Hoàn, thần thần bí bí thì thầm: "Nhất định là cậu ta thích cậu rồi!"

"Bớt đặt điều cho người khác đi." Úc Thanh Hoàn hừ một tiếng không khách khí. Cậu lặng lẽ ngoắc ngón tay với Tư Đình, ra hiệu hắn đến ngồi cạnh cậu. Tư Đình chưa chịu đi ngay, hắn còn bực bội véo cổ Heinrich một cái khiến y sởn tóc gáy mới chịu buông tha. Úc Thanh Hoàn cố nhịn cười, nói tiếp: "Ba ngày nữa, các anh định đi trao đổi con tin để đổi lấy vật tư đúng không? Tôi muốn đi cùng."

Heinrich mặt mày không đổi, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần cảnh giác. Y trầm ngâm giây lát, rồi cười hỏi: "Thân thể cậu vẫn còn yếu, nên ở lại tịnh dưỡng mới phải. Nếu muốn đi thì ít nhất phải cho tôi một lý do 'không thể không đi'. Bằng không dù tôi đồng ý, A Mãng cũng sẽ không chịu đâu."

Dẫn đường nhếch môi, bật ra tiếng cười khẽ: "Anh sợ tôi làm chuyện xấu sao?"

Heinrich trong lòng có chút bực bội, không phải y giận gì dẫn đường mà là vì người này quá nhạy bén, lời nói lẫn hành động đều thẳng thừng không e ngại gì. Không chỉ vậy thôi, con người cậu còn có loại cảm giác thản nhiên như không có điều gì có thể uy hiếp được cậu. Điều đó khiến y cảm thấy mình luôn rơi vào thế bị động khi đối mặt với Úc Thanh Hoàn.

Gần đây sức khoẻ của dẫn đường đã khá hơn nhiều, thỉnh thoảng còn gánh vác công việc trấn an lính gác. So với Thanh Hoàn trước đây luôn tận lực làm tròn trách nhiệm, người này chỉ làm vừa đủ, duy trì một sự cân bằng hoàn hảo giữa sức khỏe bản thân và nhiệm vụ xoa dịu lính gác.

Bề ngoài có vẻ hờ hững, nhưng kỳ thực lại rất đáng tin cậy.

Khiến y phải nhìn cậu bằng một con mắt khác.

Heinrich phủ nhận ngay: "Tôi đâu có nói vậy."

Dẫn đường giơ tay lên, dùng ngón trỏ gõ lên trán mình: "Nhưng anh nghĩ vậy, tôi chắc chắn."

"Vu khống! Vu khống trắng trợn!" Heinrich kêu lên.

"Vậy à?" Úc Thanh Hoàn đảo mắt quét qua người lính gác rồi thu lại nụ cười, cậu thản nhiên nói, "Không giấu gì anh, thực ra tôi có khả năng dùng tinh thần lực khống chế lính gác. Anh có nói dối hay không, tôi thử một lần là biết."

Chiếc đuôi mèo lập tức chọc thủng lớp "trói buộc" của tấm chăn, kiêu ngạo vươn cao, đầu đuôi nhắm thẳng vào đầu Heinrich phóng tới một cú.

Lính gác hoảng sợ tái mặt, vội lấy hai tay ôm đầu: "Tránh ra tránh ra! Tôi cho cậu đi theo là được chứ gì!"

Mãi đến khi nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên, Heinrich mới nhận ra mình bị chơi xỏ. Cái gì mà khống chế tinh thần, toàn là bịa đặt! Trong thế giới này dẫn đường vừa tấn công vừa trị liệu hiếm tới mức chẳng khác gì hóa thạch sống. Hơn nữa làm gì có ai vừa đánh vừa xoa như vậy chứ?

Nhưng cuối cùng y cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị hành lý. Heinrich vừa ra khỏi phòng đã đụng phải A Mãng đang cầm cái ly đã rửa sạch, lần nữa đi lên. Là bạn thân hơn mười năm, Heinrich quá hiểu A Mãng hiện đang nghĩ gì. Y thở dài, chặn đường người kia, nhắc nhở: "Ba ngày nữa, cậu ấy sẽ đi cùng chúng ta."

Vừa nghe tin này, sắc mặt A Mãng lập tức trở nên nghiêm trọng, ánh mắt trách móc nhìn Heinrich, trách y sao lại đồng ý.

Heinrich bất đắc dĩ giơ tay: "Tôi không khuyên được cậu ta."

A Mãng mím môi, chau mày bước vào phòng dẫn đường.

Trong phòng, không chỉ Heinrich không tán thành ý định của Úc Thanh Hoàn, ngay cả Tư Đình cũng thấy rất không ổn. Hắn vừa mắng dẫn đường không biết quý trọng sức khỏe, vừa định chu môi hôn cậu, muốn tụ thành thực thể.

Úc Thanh Hoàn dứt khoát buộc một tấm vải đen che nửa mặt, tục ngữ nói trùm chăn có thể tránh được quỷ cũng không phải không có lý. Ít nhất khi quấn chăn lại, Tư Đình không thể sờ mông cậu, cũng không sờ được cái đuôi. Che mặt rồi, hắn cũng không hôn được.

Đúng là tràn đầy cảm giác an toàn.

Nam quỷ không trêu chọc được thì nổi đóa, "Sao cậu không cho tôi hôn? Chúng ta từng hôn bao nhiêu lần rồi, thêm một hai lần nữa thì có sao?"

Úc Thanh Hoàn tặng hắn một ánh mắt "tin cậu mới là kẻ ngốc", từ sau khi phát hiện hôn môi có thể hóa thành thực thể, không biết tên quỷ này đã lén hôn cậu bao nhiêu lần, số lần bò lên giường cậu vào ban đêm không biết đếm sao cho xuể.

Dẫn đường quay đầu sang chỗ khác, nói: "Mong cậu tự trọng, bạn trai cũ."

Tư Đình giận dữ quỳ trên người Úc Thanh Hoàn, cố tìm ra chỗ nào đó để ra tay.

Đúng lúc này, A Mãng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy dẫn đường đắp chăn kín mít, chỉ lộ ra nửa gương mặt. Hắn ta sững sờ mất vài giây, theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa sổ, mặt trời vẫn còn cao lơ lửng trên cao, rất nóng.

Hắn ta lo lắng hỏi: [Cậu lạnh lắm sao?]

Không hiểu sao mỗi lần vào căn phòng này của dẫn đường, hắn ta luôn cảm thấy có một luồng khí lạnh xộc thẳng lên đỉ.nh đầu, thỉnh thoảng còn thấy sống lưng lạnh toát, lông tơ dựng đứng khắp người.

Chẳng lẽ căn phòng này... phong thủy có vấn đề?

Không đúng, không riêng gì căn phòng này - tất cả mọi người sống trong tòa nhà này, ban đêm đều từng có cảm giác lạnh sống lưng.

Xem ra, cả tòa nhà đều không sạch sẽ rồi.

Trong lúc A Mãng đang cân nhắc đến khả năng dọn đi nơi khác ở, trên giường, Úc Thanh Hoàn kéo chăn xuống một chút, trả lời: "Không lạnh, chỉ là vừa rồi có một con ruồi phiền phức bay qua."

Ruồi - Tư Đình: "Tốt nhất cậu không phải đang nói tôi."

A Mãng vừa định hỏi ruồi đâu, Úc Thanh Hoàn đã nói tiếp: "Bay đi rồi."

Vệ binh đảo mắt nhìn quanh một lượt, quả thực không thấy bóng dáng con ruồi nào cả, hắn ta gật đầu, chuẩn bị nói chuyện chính. Vừa ngồi xuống chiếc ghế lùn, Úc Thanh Hoàn đã lên tiếng trước: "Chắc là Heinrich đã nói cho anh chuyện tôi sẽ cùng mọi người đi trao đổi con tin vào ba ngày sau, anh cũng đi đúng không?"

A Mãng: [Sẽ đi.]

"Vậy thì tốt." Úc Thanh Hoàn khẽ thở ra, "Tôi hơi buồn ngủ, muốn chợp mắt một lát."

[Được, vậy tôi không làm phiền cậu nữa.]

Đợi đến khi ra khỏi cửa, A Mãng mới chợt nhận ra không ổn, định quay lại cứu vãn chút gì đó nhưng dẫn đường đã ngoan ngoãn nằm xuống, ngủ rất say.

Hắn ta đành phải từ bỏ, bực bội thay dẫn đường khép cửa lại.

Chờ A Mãng đi xa rồi, Úc Thanh Hoàn mở mắt, hoàn toàn thanh tỉnh. Ngoài việc thay đổi giá trị hắc hoá và độ hảo cảm của phản diện, chuyến đi vào ba ngày sau là nhiệm vụ duy nhất của cậu ở thế giới này. Nhưng vì lý do bảo mật nên Aivis vẫn không tiết lộ cho cậu về cốt truyện chi tiết, chỉ nhắc nhở cậu cần cảnh giác với người ở phe đối lập, giữ vững nhân thiết của nguyên chủ Thanh Hoàn.

Trên sa mạc này, ngoài tổ chức trung lập nơi bác sĩ Lục đang công tác, tổng cộng có tất cả ba tổ chức lớn.

Tổ chức thứ nhất bao gồm hơn một trăm vệ binh và ba bạn lữ. Ngoại trừ trường hợp khẩn cấp, ba bạn lữ đó sẽ không rời khỏi căn cứ, đội ngũ vệ binh còn lại tuy không có sức chiến đấu mạnh mẽ như lính gác, nhưng bù lại lực lượng rất đông.

Tổ chức của Heinrich bao gồm một nửa là lính gác, một nửa là vệ binh, tổng cộng khoảng hơn 50 người. Tổ chức của y không phải mạnh nhất, xếp ở giữa ba tổ chức.

Tổ chức cuối cùng có cả lính gác và dẫn đường, cũng chính là nơi hai nhân vật công chính và thụ chính của thế giới này đang ở. Lực chiến cực cao, mức độ huỷ diệt cực lớn, năng lực trị liệu cũng vượt trội hơn hẳn, thậm chí còn giống phản diện hơn cả Heinrich.

Điểm yếu duy nhất của họ là nội chiến không ngừng.

Sở dĩ Heinrich bị gọi là "phản diện", một phần vì y thuộc phe đối địch với nhóm nhân vật chính, lại là lực lượng mạnh thứ hai xếp sau họ. Một nguyên nhân khác, là do cái chết của Thanh Hoàn.

Nguyên nhân khiến Thanh Hoàn cạn kiệt tinh thần lực phần lớn là do bị nhóm nhân vật chính tấn công trong một lần rời khỏi tổ chức. Thêm vào việc Thanh Hoàn che giấu thương tích, cơ thể ngày càng suy yếu, một tháng sau thì qua đời.

Rõ ràng việc mất đi một dẫn đường còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc tiêu hao tinh thạch để chữa trị cho dẫn đường. Úc Thanh Hoàn thật sự không hiểu tại sao cậu ta lại phải giấu diếm chuyện mình bị thương.

Chẳng lẽ Thanh Hoàn cũng là người làm nhiệm vụ?

Vì muốn thoát khỏi thế giới này nên mới giấu bệnh?

Úc Thanh Hoàn nhanh chóng phủ định suy đoán này. Nếu Thanh Hoàn thật sự là người xuyên không thì chủ hệ thống đã điều tra ra được vị trí của cậu ta rồi, càng không để Bách Tuế ở lại đây.

Sau khi Thanh Hoàn chết, vì muốn báo thù cho dẫn đường của mình, Heinrich bắt đầu gia tăng thế lực, nuốt trọn tổ chức các vệ binh kia rồi liên tiếp châm ngòi cho chiến tranh với nhóm nhân vật chính. Trong khi đó, nhân vật chính công và thụ sẽ cùng nhau bảo vệ tổ chức của mình, tiêu diệt nội gián và thống nhất lực lượng toàn bộ tổ chức, đồng thời xây dựng mối quan hệ yêu đương.

Cả một vùng sa mạc rộng lớn này chỉ có hơn vài trăm người sống rải rác, thế mà ngày nào cũng đánh nhau ngươi sống ta chết...

Thật sự không sợ bị diệt chủng sao?

Úc Thanh Hoàn lật người một cái, ánh mắt vừa vặn đối diện với Tư Đình đang nằm bên cạnh. Lính gác nhìn cậu đầy đáng thương: "Úc Thanh Hoàn, cho tôi hôn một cái đi."

"Cho cậu hôn thì tôi được lợi gì?"

"Tôi có thể giúp cậu... giải tỏa."

"......Cút."

Dẫn đường lại lật người quay lưng về phía Tư Đình, hoàn toàn phớt lờ cái tên vừa muốn hôn vừa muốn chiếm tiện nghi kia.

...

Ba ngày sau, Úc Thanh Hoàn được theo đại đội xuất hành như mong muốn.

Xét đến thân phận dẫn đường và tình trạng yếu ớt của cậu, Heinrich sắp xếp cậu ở giữa đội hình, phía trước và phía sau đều là lính gác, bên trái là A Mãng, còn bên phải là đệ nhất quỷ hộ vệ Tư Đình lơ lửng bay theo.

Lúc họ xuất phát, mặt trời vừa mọc lên từ phía Đông, nhiệt độ đang lên cao nhưng chưa đến mức quá oi bức. A Mãng khoác cho Úc Thanh Hoàn một chiếc áo choàng dài bằng lụa trắng, vành mũ rộng rũ xuống, bao trùm khuôn mặt dẫn đường trong bóng râm.

Vệ binh luôn cẩn thận quan sát thần sắc của dẫn đường trên suốt chặng đường, phòng trường hợp khi dẫn đường có vẻ bất ổn, hắn ta sẽ lập tức hành động ngay. Úc Thanh Hoàn cũng cảm thấy bó tay trước hành vi cách một phút thì nhìn, cách năm phút thì hỏi han của A Mãng, còn Tư Đình thì dùng ánh mắt như muốn xuyên thủng luôn cái người phiền phức này.

Úc Thanh Hoàn khẽ kéo vành mũ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía trước, trước mắt là biển cát vàng mênh mông, trải dài tít tắp. Gió thổi qua, từng đụn cát chậm rãi di chuyển. Tất cả các lính gác đều đã triệu hồi tinh thần thể của mình. Úc Thanh Hoàn quan sát một vòng, phát hiện bọn chúng đều là các loài động vật sống trong vùng bán hoang mạc hoặc sa mạc.

Không có một loài động vật nào đại diện cho vùng thảo nguyên, càng đừng nói đến loại như Bách Tuế - một loại thú cưng trong nhà.

Khi nhiệt độ dần lên cao, Bách Tuế đi phía trước Úc Thanh Hoàn đột nhiên dừng bước. Nó đợi cậu đến gần, rồi bắt đầu cọ cọ quanh cổ chân của dẫn đường.

"Meo~"

Nóng chân quá.

Úc Thanh Hoàn cúi xuống bế mèo nhỏ lên. Ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt xanh của nó chợt lóe sáng thành màu bạc rực rỡ. Cùng lúc ấy, một âm thanh kỳ lạ vang vọng trong đầu Úc Thanh Hoàn.

— Cậu sẽ đánh mất một thứ vô cùng quan trọng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.