Nhìn bộ mặt táo bón và vẻ á khẩu của Nguyễn Thần Hiên, tâm trạng của Cảnh Nhất Thành rất vui, hắn bỏ lại một câu: "Chậm một bước vẫn là chậm, sai một ly, cậu mất cơ hội." Rồi xoay người ngồi vào xe, hớn hở lái đi về.
Nguyễn Thần Hiên đứng tại chỗ một lúc lâu, rồi tự cười mình một tiếng, lầm bầm: "Cậu nghĩ tôi không biết sao?"
Y vẫn luôn biết mình và Hứa Thừa Hạo không có khả năng, lý do không phải vì Cảnh Nhất Thành, mà là vì thái độ của đối phương quá mức lạnh lùng, lạnh lùng đến làm cho y cũng không thể tự dối mình được.
Nhưng mà...... Tình cảm không phải là thứ mà con người có thể điều khiển. Người y đặt trong tim muốn quên y, có khác gì moi tim mình ra đâu, y đau, cũng luyến tiếc.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, cơn đau đầu cũng không chịu thua mà kéo đến theo, giống như nhắc nhở y đừng quên An Nhu Vũ vẫn còn ở đây.
Nguyễn Thần Hiên cũng cảm thấy bản thân mình thật khốn nạn, y đứng tại chỗ cười khổ một lúc lâu, cuối cùng mới xoay người về nhà.
- -------
Bên kia, Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành nhờ cùng châm chọc Nguyễn Thần Hiên mà lại làm lành với nhau, hai người dường như đã quên chuyện kết hôn và bí mật, cùng nhau ăn một bữa trưa ngọt ngào rồi lại bận rộn làm việc.
Cảnh Nhất Thành lúc trước do bị hạnh phúc k1ch thích, nên tùy tiện đồng ý nhận một đơn đặt hàng, hậu quả là --- hắn phải đến sở nghiên cứu làm việc.
Thảm hại hơn chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-thanh-banh-xe-du-phong-ca-nam-chinh-lan-nam-phan-dien-deu-theo-doi-ta/2397585/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.