Cảnh Nhất Thành động tâm, nhưng nhớ đến bí mật của Hứa Thừa Hạo, hắn đành ghé vào tai anh, uy hiếp: "Anh có thể chờ em nửa năm, nhưng nếu bí mật của em là muốn rời khỏi anh, thì em chết với anh."
Hứa Thừa Hạo: "......"
Chuyện đấy không ai ngờ.
Hứa Thừa Hạo lúng túng: "Anh đừng nghĩ nhiều...... khụ, mà nếu là rời khỏi anh thì anh sẽ làm gì?"
Mặt Cảnh Nhất Thành hung ác: "Xem em biểu hiện thế nào, nếu em không định rời khỏi anh thì anh sẽ không nói gì, nhưng trong nửa năm, nếu em dám rời khỏi anh một lần thôi, anh sẽ đánh gãy chân em, nhốt em lại."
Hứa Thừa Hạo: "......"
Đây chắc chắn không phải nói đùa, dựa trên tính cách và thái độ hiện tại của Cảnh Nhất Thành, hắn thật sự có thể làm vậy.
Cảnh Nhất Thành cúi đầu nhìn anh: "Sợ rồi?"
"Ừ, ác quá." Hứa Thừa Hạo nhìn hắn bằng ánh mắt lên án, nhưng đối phương chỉ cười khẽ một tiếng, vừa xoa đầu anh vừa nói: "Sợ rồi thì nhớ kỹ, đừng phạm vào."
Hứa Thừa Hạo: "......"
Cảnh Nhất Thành khốn nạn, bây giờ mới bắt đầu lộ mặt thật đúng không! Đồ đàn ông chết tiệt!
Mắt thấy Hứa Thừa Hạo sắp tức phùng má như con cá nóc, Cảnh Nhất Thành bật cười, vội vàng thu khí thế, ôm người ngồi lên đùi, dỗ dành: "Đừng giận đừng giận, anh chỉ nói thôi mà, anh nhìn người khác làm em đau đã không chịu được, thì làm sao anh lại nỡ tự tay đánh gãy chân em chứ."
Hứa Thừa Hạo nghe thế thì hừ một tiếng, miễn cưỡng vừa lòng. Còn chưa nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-thanh-banh-xe-du-phong-ca-nam-chinh-lan-nam-phan-dien-deu-theo-doi-ta/2397586/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.