Khoảng 10 giờ trưa, Lục Nịnh nhận được tin của Y Vân, nhắn là đã ở trước cửa trường Trung học thành phố Dung.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp Bánh Gạo Nếp nào.” Lục Nịnh ghé vào ổ chó của Lai Phúc nói.
Vừa nghe đã đến lúc đi ra ngoài, Lai Phúc liền bật dậy. Chạy nhanh đến cửa nhìn thấy Lục Nịnh còn lề mề thu dọn đồ đạc, quay người trở về, đi xung quanh cô.
“Gâu ~” ( Nịnh Nịnh, nhanh lên nhanh lên. )
“Lai Phúc, mày đã là chó 4 tuổi, phải điềm tĩnh lại.” Lục Nịnh kéo thịt sau cổ Lai Phúc.
“Bây giờ ngồi xuống, chuẩn bị đeo vòng cổ.”
Lai Phúc nghe được giọng Lục Nịnh có chút tức giận bèn ngoan ngoãn ngồi xuống, tỏ vẻ mình rất nghe lời.
Lúc Lục Nịnh dẫn Lai Phúc đến, Y Vân đã xuống xe chờ.
“Chị Vân, thật ngại quá. Lúc chuẩn bị đi Lai Phúc lại nghịch ngợm, nên chậm một chút.” Lục Nịnh giải thích.
“Không có việc gì, chị biết chó có thể được đi ra ngoài đều sẽ tương đối hưng phấn. Bánh Gạo Nếp cũng vậy, chẳng qua bây giờ nó vẫn luôn trốn ở trong nhà, aizz.” Y Vân nghĩ đến chó ở nhà, liền buồn rầu.
“Không nói chuyện này nữa. Lai Phúc, chào em nha. Đợi lát nữa làm phiền em an ủi Bánh Gạo Nếp lâu một chút.”
“Gâu ~” ( được, Lai Phúc biết rồi. )
Trên xe, Y Vân nói cho Lục Nịnh hình phạt của kẻ trộm chó kia.
Khởi tố tội vào nhà trộm cướp, có video theo dõi làm chứng đại khái có thể phán ba năm tù có thời hạn. Bởi vì người còn đang ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712086/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.