Lục Nịnh mang Lai Phúc rời khỏi sảnh cục cảnh sát, thì thấy một con Becgie Đức già nằm phơi nắng dưới cây lớn ở cách đó không xa. Có thể ở trong sân cục cảnh sát nhàn nhã như vậy, đoán không sai thì hẳn là cảnh khuyển đã nghỉ hưu.
Con Becgie đức kia rất mẫn cảm, giương mắt nhìn Lục Nịnh và Lai Phúc chào hỏi:
( yo, chào em gái nhỏ. Nuôi chó đẹp trai đó. )
Lai Phúc rất thích giao lưu với bạn bè, cho dù là mèo hay là chó đều kéo Lục Nịnh tiến lên.
Cách một khoảng chừng nửa mét thì đứng lại, cũng không dám đến gần. Thân là đồng loại, nó có thể cảm nhận được khí thế hung hăng, uy mãnh của đối phương. Cho nên đứng trước mặt có chút lúng túng.
Thật giống người thường ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cảnh sát, thân thuộc nhưng lại sợ hãi.
“Gâu ~” ( mày nhìn gì? Làm chó thì không thể thẹn thùng như vậy được nha. )
“...~” Lai Phúc cũng không nói lời nào, cẩn thận rầm rì vài tiếng, chậm rãi sát vào.
“Gâu ~” ( hắc, em trai nhỏ này, cả người cao lớn trắng trẻo sao lại nhút nhát như vậy a, ông đây còn có thể ăn cậu sao. )
Lục Nịnh nghe con Becgie Đức một ngụm tiếng Đông Bắc, có chút muốn cười. Sau đó nghe được Becgie đối với Lai Phúc xưng hô: em gái nhỏ, em trai nhỏ, có lẽ cùng thế hệ với Lai Phúc.
[ Mày có thể gọi tao là Nịnh Nịnh. ]
“Gâu ~” ( A, em gái nhỏ này còn có thể cùng chúng ta giao tiếp sao? )
Không hổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712085/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.