Lục Nịnh vốn dĩ cũng không tính nói sự thật cho con chuột. Nếu nó đưa đồ vật, nội tâm cô sẽ cự tuyệt. Không phải cô kỳ thị chuột, mà là hiện tại cô chỉ là con người bằng da bằng thịt, không dùng được linh lực hộ thể. Nếu đồ đến đến từ nơi chuột sinh sống có quá nhiều mầm bệnh. Nghĩ xem, nó có thể đưa được đồ tốt lành gì chứ.
Bất quá mấy ngày liên tiếp cũng chưa nhìn thấy trong nhà có cái gì nhiều lên, Lục Nịnh cho rằng con chuột này là tùy tiện nói qua nên cũng an tâm rồi.
Có điều cái gì cần tới thì sẽ tới.
Tối thứ sáu, Lai Phúc lại cúi người xuống trong phòng khách.
Lục Nịnh có dự cảm, cái con chuột đem đồ vật tới đổi kia đã tới.
“Gâu gâu ~ ” ( Nịnh Nịnh, con chuột đã tới. )
Lần này con chuột gan cũng phì ra, có điều nó cũng biết con người không thích nó, cho nên đứng ở dưới ống nước không xa mà nói.
“Chít chít ~” ( chuột biết con người các ngươi thích đồ vật sáng lấp lánh, nên chuột dùng cái này cùng cô đổi đồ ăn lúc trước. )
Lão thử thu hồi chân sau, lộ ra đồ vật đang che giấu.
Một cái nhẫn ngọc bích, xung quanh đá quý được khảm bằng vô số mảnh kim cương, tổng thể nhìn rất lộng lẫy.
Lục Nịnh ở Tu chân giới có mấy năm sinh hoạt xa xỉ tới xem. Thứ này là hàng thật, giá trị còn không thấp.
Có điều sao mà nhìn có chút quen quen.
Suy nghĩ một lát thì lấy điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712088/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.