Mèo đi rồi, nhưng mà chuột vẫn còn trốn.
Lục Nịnh ngồi xổm ven đường, khuyên vài phút, Dũng mới chậm rãi ló đầu ra. Quan sát khắp nơi, phát hiện không có mèo, mới dám đi ra.
[ Tao không lừa mày đâu. Mèo đã đi rồi. ]
“Chít chít ~” ( Con mèo đen đó, ăn rất nhiều chuột, rất ác độc ~ )
Mèo đen rõ ràng bá vương của nơi này, là bóng ma tâm lý của đám chuột. Lục Nịnh chỉ có thể lần nữa hứa sẽ bảo vệ bọn nó, Dũng mới gọi chuột dẫn đường kế tiếp ra.
Có thể là bởi vì nguyên nhân mèo đen, chuột dẫn đường tiếp theo không cùng Lục Nịnh giao tiếp. Trong bụi cỏ ven đường chạy như điên, nghĩ làm sao chạy nhanh đưa người đến trạm.
May mắn Lục Nịnh thể lực tốt, miễn cưỡng có thể đi theo sau chuột.
Đến một đoạn đường cuối cùng, thấy chuột quen thuộc, Lục Nịnh. Tiếp tục chạy như vậy, khả năng là cô cũng sụm.
[ Đại, hai ta xem như đã quen biết. Mày yên tâm, mặc kệ gặp mèo hay người, tao nhất định có thể bảo vệ mày. Mày có thể đừng chạy được không?]
Lục Nịnh giọng hòa hoãn, cùng Đại thương lượng.
“Chít chít ~” ( chuột không chạy, chuột có thể đi bằng ngầm. )
Ngầm?
Lục Nịnh quan sát thấy ven đường có cống thoát nước, cách mỗi một đoạn đường sẽ có cái miệng cống.
[ Được, mày đi bằng ngầm đi. ]
Đi khoảng nửa giờ, Đại từ ra miệng cống nhô đầu ra:
“Chít chít ~” ( chính là nơi phía trước đó. )
Lục Nịnh bước chân chậm lại. Quan sát nhà xưởng đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712089/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.