Sau khi Tiểu Bạch cùng ông lão rời đi, có người hỏi Bối Thiên Lan: “Làm sao cậu quen được ông ấy vậy?”
“Các cậu không biết à? Ông Lưu vốn là thầy giáo ở trường mình, nghỉ hưu rồi nhưng ở nhà buồn quá, thế là quay lại trường. Mỗi ngày ông đều đứng ở cổng làm bảo vệ đấy.”
Không hổ danh là “thám tử tin tức”, quan sát mọi thứ cực kỳ chi tiết.
“Hóa ra là thế! Bảo sao trước đây mình còn thắc mắc, trường mình sao lại tuyển một người lớn tuổi như thế làm bảo vệ cơ chứ.” Hứa Hạo Nam cười nói khi nhớ lại.
Chuyện này giải thích được vì sao Tiểu Bạch có thể vào trường. Có lẽ ông Lưu đã để chú cún ở phòng bảo vệ, nhưng không ngờ nó lại trốn ra ngoài.
Bối Thiên Lan tiếp tục tám chuyện:
“Ông Lưu đã nghỉ hưu được 4-5 năm rồi, thế nên chắc các cậu chưa từng học thầy ấy đâu. Nhưng mình nghe nói hiệu trưởng và nhiều thầy cô trong trường đều là học trò cũ của thầy.”
“Wow, ngầu thật! Sao cậu biết cả chuyện này hay vậy?”
“Chỉ là chút công sức nhỏ thôi mà!”
Lúc Tiểu Bạch quay lại, Lục Nịnh hỏi nó có muốn thi đấu với con người không, và nó gật đầu chắc nịch. Trước khi rời đi, Tiểu Bạch còn chạy lại, đặt chân trước lên giày thể thao của Hứa Hạo Nam như muốn nhắc: Đừng quên cuộc thi đấu của chúng ta!
“Trước đây không thấy Tiểu Bạch, chắc hôm nay là lần đầu nó đến đây. Nếu các cậu muốn thi đấu với nó thật, thì đây có thể là cơ hội duy nhất đó.” Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712102/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.