Lời thổ lộ của Trường Ngọc khiến đồng tử Cố Tranh mãnh liệt co rút, bàn tay đặt sau lưng cô phảng phất trở nên nóng cháy, thông qua thân thể cô truyền tới trước ngực anh.
Mặt mày tràn ngập vui sướng, còn không chờ anh vui vẻ đem cô ôm hôn, người trong lòng lại buồn bã.
"Nhưng mà anh đã..."
Thân thể Cố Tranh đột nhiên cứng lại.
Trường Ngọc quyến luyến cọ cọ thân thể anh, "Em đã mất Cố Tranh rồi, chỉ có thể ở trong mộng gặp anh."
Cố Tranh bắt lấy tay cô để trên gương mặt tuấn mỹ của mình, khiến cô ngẩng đầu, có chút vội vàng: "Ngọc Nhi nhìn anh, anh còn sống... Nói đúng ra anh đã chết, nhưng linh hồn anh vẫn còn ở đây, ở bên cạnh em."
Trường Ngọc vốn nhận định anh đã chết, cho rằng trong tiềm thức mình cự tuyệt sự thật này mới mơ thấy anh, không liên quan gì hết, tỉnh mộng anh sẽ lập tức rời đi, vậy vì cái gì không thừa dịp trong mộng mà kỹ lưỡng nhìn anh?
"Cố Tranh"
Trường Ngọc ngửa đầu dán môi lên môi mỏng của anh, lần đầu tiên chủ động vươn hồng lưỡi, cạy mở khớp hàm anh chui vào, quấn lấy đầu lưỡi anh, động tác vẫn còn trúc trắc nhưng tư thế lại quyết không cho anh cự tuyệt.
Xoay người một cái ngồi trên người anh, tay nhỏ theo vạt áo vói vào trong, cởi bỏ cúc áo blouse trắng, phát hiện dưới thân anh còn mặc một thân tây trang, vị trí dưới dây lưng đã dựng lên một lều trại nhỏ. Trường Ngọc tay nhỏ túm lấy áo sơ mi sẫm màu muốn cởi, nhưng nửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-truc-ma-chet-toi-lai-gap-mong-xuan/102946/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.