Trần Mặc chính thức bắt đầu con đường nghỉ phép dài đằng đẵng của mình.
Tịch Tư Yến đặt ra yêu cầu về ăn uống sinh hoạt cho cậu cực kỳ hà khắc, hơn nữa những yêu cầu này nhất định phải được chấp hành bằng hết. Phần lớn Trần Mặc sẽ nghe theo, vì cậu biết người thật sự không thể thoát khỏi cảnh tượng ngày đó ở tầng bảy còn xây dang dở là Tịch Tư Yến chứ không phải cậu.
Hắn từng nói rằng hắn không nghĩ việc mình nhìn thấy một số chuyện ở kiếp trước nghĩa là mình chính là người đó.
Nhưng Trần Mặc biết, hắn đã thật sự tự khắc sâu chính bản thân mình vào tình cảnh đó.
Cứ đêm đến hắn sẽ cầm chặt tay cậu không buông.
Sẽ lo lắng trong vô thức khi cậu đến gần một giới hạn nào đó.
Và sẽ quay đầu để tìm cậu mỗi khi không thấy cậu đâu.
Từ sau ngày tết đó đột nhiên chứng đau đầu của Tịch Tư Yến khỏi hẳn một cách lạ kỳ.
Không biết đó có phải là sự trùng hợp khi hậu quả của vụ nổ biến mất hay không, hay là do một số tác động khác, khiến mọi người không thể nào giải thích được.
Đây chính là năm đầu tiên sau năm năm bọn họ xa nhau, mãi đến khi nét nhợt nhạt trên gương mặt Trần Mặc dần biến mất và hồng hào trở lại, thì thời gian cũng đã trôi từ đông sang đầu xuân, lịch cũ đã lật sang năm mới.
Cuối cùng Trần Mặc cũng quay lại công ty làm việc.
Ngày đầu năm, vào lúc tám giờ sáng, cậu bắt gặp không ít đồng nghiệp trong thang máy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-trung-sinh-cau-chu-that-bat-dau-duong-sinh/1227312/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.