Trần Mặc khẽ ho một tiếng, áp tay lên vô lăng, cố tình tập trung quan sát đường sá nhằm lấp liếm sự lỡ lời của mình.
Trong mắt Tịch Tư Yến thoáng hiện lên một nụ cười khó mà nhận ra được.
So với Trần Mặc năm năm về trước thì cậu của bây giờ đã thay đổi, có thể nói đã chu toàn và trưởng thành hơn rất nhiều, cậu như chuyển từ một thiếu niên sang một thanh niên một cách hết sức mượt mà, cả người toát lên vẻ điềm tĩnh, là kiểu người thật sự chan chứa trong nội tâm cũng như vững vàng vẻ bên ngoài.
Nhưng Tịch Tư Yến biết, từ những năm cấp ba Trần Mặc đã tự rèn lại chính bản thân mình.
Cậu chữa trị cho khoảng trống trong tâm hồn, bù đắp những hối tiếc, chọn đi trên con đường mới và không ngừng tiến về phía trước. Đó là lý do khiến Trần Mặc hôm nay có thể đứng đây ngay trước mặt hắn.
Tịch Tư Yến không hề hỏi cậu đã bỏ bao nhiêu công sức trong suốt quá trình đó, nhưng hắn hiểu rất rõ.
Cho nên bây giờ khi nhìn thấy Trần Mặc thoải mái thong thả như thế này, Tịch Tư Yến vừa thấy hiếm có lại vừa muốn bao dung cho cậu hết tất cả.
"Còn bao lâu nữa?" Tịch Tư Yến hỏi.
Trần Mặc dời mắt nhìn sang phía GPS: "Nếu kẹt xe thì cỡ mười mấy phút, sao thế?"
Mười mấy phút sau, vì địa chỉ mà Viên Hạo gửi nằm trong một con hẻm cách xa đường chính nên xe không vào được mà chỉ có thể đi bộ. Trong con hẻm vắng vẻ, Tịch Tư Yến đẩy Trần Mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-trung-sinh-cau-chu-that-bat-dau-duong-sinh/1227314/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.