Cuối cùng những tờ giấy gói bưu phẩm trên bàn trong phòng khách cũng được Tịch Tư Yến dọn dẹp, hắn còn thay toàn bộ túi rác trong nhà và mang xuống tầng dưới vứt.
Khi hắn quay lại, Trần Mặc mở lời: "Mỗi lần tôi nghĩ cậu bị chứng ám ảnh sạch sẽ nghiêm trọng thì cậu luôn khiến tôi bất ngờ. Nhưng khi tôi nghĩ cậu chẳng có chút bệnh thích sạch sẽ nào, thì cậu lại dọn dẹp như bị ám ảnh cưỡng chế khiến tôi thấy như mình đang sống trong bãi rác vậy."
"Thói quen thôi." Tịch Tư Yến giải thích.
Trần Mặc mang dép lê, cậu đá nhẹ vào chân Tịch Tư Yến: "Thói quen của cậu cũng biết chọn thời điểm và người để thể hiện đấy nhỉ?"
Tịch Tư Yến nhìn xuống chân cậu và tránh đi: "Đừng có quậy."
"Chậc, lúc này thì lại bày ra bộ mặt nghiêm túc." Trần Mặc sờ sờ môi dưới vẫn còn tê dại của mình, cậu cà khịa: "Nhìn cậu thuần thục thế này là biết chắc bình thường học hành cũng không tệ ha."
Tịch Tư Yến chỉ nhếch môi cười nhẹ.
Kể từ khi nhận được thông báo tuyển thẳng, hầu như Trần Mặc không còn thấy Tịch Tư Yến mặc đồng phục nữa.
Quần áo thường ngày của hắn không có thương hiệu nổi bật, màu sắc cũng đơn giản, nhưng chất liệu đều rất tốt. Ngay cả khi đội một chiếc mũ lưỡi trai bình thường thì hắn vẫn nổi bật giữa đám đông.
"Hôm nay có về nhà không?" Trần Mặc hỏi hắn.
Tịch Tư Yến ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc, hắn đắp chăn lên đầu gối cậu: "Ừ, có về nhà." Rồi nhắc nhở: "Nhưng nhớ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-trung-sinh-cau-chu-that-bat-dau-duong-sinh/1227431/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.