Trong cả hai kiếp, Trần Mặc chưa bao giờ gần gũi với ai đến vậy.
Nhất là khi cậu có thể cảm nhận rõ mồn một rằng đầu gối mình đang bị ai đó giữ chặt. Điều đó khiến cậu thoáng chút bối rối, không biết phải làm thế nào.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tịch Tư Yến lại trông rất thản nhiên, động tác của hắn cũng không hề lúng túng.
"Cậu có vẻ giỏi chăm sóc người khác quá nhỉ." Trần Mặc nói.
Tịch Tư Yến đang thay sang chiếc khăn khác, nghe vậy bèn nói: "Từ nhỏ tôi đã sống với ông bà. Cậu biết đấy, người lớn tuổi thường sẽ có mấy bệnh lặt vặt như thế này."
Trần Mặc: "Vậy chắc cậu thân với ông bà lắm nhỉ."
"Cũng tạm." Tịch Tư Yến mỉm cười.
Hắn kiên trì chườm nóng gần mười phút mới thôi: "Xong rồi."
"Cảm ơn." Trần Mặc rút chân về, ngồi xếp bằng trên giường.
Trong phòng có mở điều hòa, Tịch Tư Yến liếc qua đầu gối đỏ hồng vì được chườm nóng rồi nhìn xuống dưới, lơ đễnh hỏi: "Chân cậu bị bỏng à?"
"Cái này hả?" Trần Mặc chạm ngón tay vào vết sẹo giữa mắt cá chân.
"Ừ."
"Bị bỏng do đầu thuốc lá ấy." Trần Mặc hờ hững đáp: "Lúc đó không xử lý, lại là mùa hè nên sau đó bị nhiễm trùng thành ra để lại vết sẹo khá rõ."
Tịch Tư Yến đã từng thấy những vết sẹo trên người Trần Mặc.
Đâu chỉ mỗi chỗ này.
Hôm đó ở biệt thự nhà họ Dương, khi cậu bước ra từ hồ bơi đã có biết bao nhiêu người nhìn thấy.
Nhưng cũng chẳng ai thắc mắc rằng tại sao trong tin tức nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-trung-sinh-cau-chu-that-bat-dau-duong-sinh/1227463/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.