Đêm đầu tiên tại phòng 413, Tiết Bình, người bạn học suốt cả nghìn năm không nói một lời đã chìm vào giấc ngủ trong không khí suýt bị làm tức chết.
Trong giấc mơ giữa đêm, Trần Mặc thật sự đang làm bài tập.
Cậu như đang quay lại kỳ thi đại học năm ấy, xung quanh chỉ có tiếng bút chạm giấy lạo xạo.
Cậu nhìn vào bài toán cuối cùng mà mãi không giải được, căng thẳng đến mức tim như bị bóp nghẹt đến khó thở. Âm thanh của chiếc đồng hồ treo trên tường ở giảng đường càng lúc càng rõ ràng.
Tích tắc, tích tắc, cậu đoán trên đời này chắc không có âm thanh nào đáng sợ hơn thế nữa.
Giám thị coi thi bắt đầu thúc giục dừng bút nộp bài.
Trần Mặc nghĩ thầm, thôi xong rồi.
Câu cuối cùng vẫn chưa giải được, phải nhanh chóng viết thôi.
Cậu lật mở bài thi ra nhìn.
Trống trơn, không phải là chưa viết câu cuối cùng mà là cậu chưa viết câu nào cả.
"Rầm!"
"Mẹ nó!" Trần Mặc ngay lập tức đưa tay lên đầu, như thể âm thanh trong trẻo khi đầu cậu đập vào khung sắt giường vẫn còn vang vọng. Cậu mở mắt nhìn vào khoảng không đen kịt mới nhận ra mình đã toát mồ hôi lạnh.
"Gặp ác mộng à?" Giường bên cạnh vang lên câu hỏi.
Giọng nói rất tỉnh táo, và rất gần, tựa như kề ngay bên tai cậu.
Hai chiếc giường nằm cạnh nhau. Để thể hiện sự tôn trọng, họ quay đầu về hướng đối diện khiến chúng gần như chỉ cách nhau hai khung sắt.
Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng toàn thân nằm bẹp lại trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-trung-sinh-cau-chu-that-bat-dau-duong-sinh/1227493/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.