🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Việt đang ở tư thế nửa cúi mình trong thau tắm, lại thêm tâm trí có phần thả lỏng, nên cậu không kịp nhận ra Thẩm Hoài Chi đã bước vào, dẫn tới hiện tại hai người xấu hổ nhìn nhau.

Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ đến một điều: Sao hôm nay lại xấu hổ đến thế này?

Trong thoáng chốc, Thẩm Hoài Chi đỏ mặt tía tai, bối rối không biết phải làm sao. Y thấy xấu hổ vì đầu óc mình lúc này chỉ toàn nghĩ đến khoảng da trắng nõn trên cổ Lâm Việt, khiến bản thân không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng, gương mặt nóng bừng.

Lâm Việt vẫn giữ nét mặt không cảm xúc, lặng lẽ ngồi thẳng dậy, rồi co mình lại trong thau tắm. Cậu dùng khăn che mặt như thể muốn giả vờ không nhìn thấy gì.

Hiển nhiên đây không phải là lúc để Thẩm Hoài Chi suy nghĩ quá nhiều. Khi tay vừa chạm đến cánh cửa định mở ra ngoài, y chợt cảm thấy hành động này có phần bất lịch sự.

Sau một hồi do dự, y vẫn hạ giọng nói: "Xin lỗi..... Ta thấy trong phòng không thắp đèn, tưởng em đã ngủ nên không gõ cửa. Thật thất lễ..... Ta sẽ ra ngoài đợi. Khi nào xong thì gọi ta. À, thau nước tắm hơi nặng, lát nữa ta sẽ đến đổ giúp, em chỉ cần để đó là được."

Hôm nay, trong ngày thành thân, nến đỏ ở tân phòng đã được thắp lên từ lúc tân lang ra ngoài. Nhưng nến đỏ dù lớn hay nhỏ đều có giới hạn, thường sẽ cháy dở một đoạn sau lễ bái đường, và vào buổi tối thì sẽ cháy hết.

Khi Thẩm Hoài Chi bước vào, ánh nến trong phòng đã trở nên mờ nhạt. Bên ngoài còn treo đèn lồng, ánh sáng lờ mờ khiến người ta khó nhìn rõ tình hình trong phòng.

Nghe thấy tiếng đáp lại khẽ khàng của Lâm Việt, Thẩm Hoài Chi cẩn thận đẩy hé cánh cửa, nhìn quanh một lượt. Thấy bên ngoài không có ai, y mới nhanh chóng lách mình ra ngoài.

Gần như ngay lúc cánh cửa vừa khép lại, Lâm Việt vội lau khô người, khoác nhanh áo lót. Cậu thực sự không muốn bị bắt gặp thêm một lần nữa. Mấu chốt là chuyện này chẳng thể trách người khác, nhưng Lâm Việt cũng chẳng muốn tự trách mình. Cuối cùng, cậu chỉ biết âm thầm trách móc người đã chọn ngày cưới: Có phải là thiếu kinh nghiệm hay không, chọn ngày cũng không được tốt. Hừ!

Lâm Việt tự chỉnh trang lại bản thân, sau đó dọn dẹp sạch sẽ xung quanh thau tắm. Thử nhấc thau tắm lên, cảm thấy trọng lượng vẫn trong khả năng di chuyển, liền nhấc nó đặt phía sau cánh cửa, lại đem thùng gỗ đựng nước ấm đặt gọn gàng.

Dù đang ở trong phòng ngủ, nhưng Lâm Việt vẫn cảm thấy ngại khi chỉ mặc áo trong mà đối diện với Thẩm Hoài Chi. Vì vậy, cậu mở tủ lấy thêm một chiếc áo khoác ngoài, chỉnh lại quần áo gọn gàng rồi mới bước đến cửa, thử gọi nhỏ một tiếng. Quả nhiên, Thẩm Hoài Chi vẫn đang chờ bên ngoài.

"Huynh vào đi, ta xong rồi."

Thẩm Hoài Chi lúc này cực kỳ cẩn thận, trong lòng còn chậm rãi đếm đến mười trước khi đẩy cửa bước vào, vào cửa không thấy được người còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Biểu cảm đó của y không thoát khỏi ánh mắt của Lâm Việt, cậu đột nhiên hỏi: "Bên ngoài còn có người sao?" Xem xong quá trình Thẩm Hoài Chi biến sắc, Lâm Việt âm thầm cảm thấy mãn nguyện, trong lòng không khỏi cười trộm.

Thẩm Hoài Chi hoàn toàn không nhận ra sự bỡn cợt trong câu hỏi của Lâm Việt, nghiêm túc trả lời: "Khách khứa đã về hết khi trời còn chưa tối. Những người còn lại chỉ có vài thúc bá và thẩm thẩm, nương vừa tiễn họ ra khỏi cửa. Hiện tại bên ngoài chỉ còn cha ta và Lăng Chi."

Lâm Việt gật đầu, cảm thấy đã đến lúc nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy Thẩm Hoài Chi vẫn còn mặc bộ hỉ phục, cậu bèn hỏi: "Huynh có định về phòng rửa mặt không?"

"Ta rửa ở nhà bếp. Em cứ nghỉ ngơi trước, không cần đợi ta."

Lâm Việt ngẩng đầu, vẻ mặt hơi nghi hoặc: "Còn việc gì chưa làm xong sao?"

Thẩm Hoài Chi thoáng khựng lại, rồi khẽ đáp: "Không, xong cả rồi."

"Vậy ta chờ huynh."

Từ lâu, Thẩm Hoài Chi đã biết giọng nói của Lâm Việt rất êm tai. Tiếng cười của cậu tựa như gió thoảng qua tường viện, nhẹ nhàng như cánh hoa đáp xuống vai người qua đường. Không cần dùng sức cũng có thể khiến lòng người xao động. Người ta sẽ chẳng trách cánh hoa vì điều đó, mà chỉ lo sợ mình vô tình quấy nhiễu vẻ đẹp ấy.

Nhưng lúc này, cánh hoa không trách móc gì, mà ngược lại còn nở rộ thêm một đóa phồn hoa, như ngầm nói với Thẩm Hoài Chi rằng: Ta đang đợi ngươi.

Thẩm Hoài Chi gần như không thể kìm nén được niềm vui sướng trong lòng. Y gật đầu liên tục, động tác trên tay nhanh hơn hẳn. Chỉ một lúc sau, y đã cầm theo đồ dùng quay trở lại, không quên khép cửa lại thật cẩn thận.

Lâm Việt khẽ cười một tiếng, xoay người đi tới mép giường. Cậu xốc chăn lên, nửa dựa vào đầu giường, chờ Thẩm Hoài Chi quay về.

*

Chờ Thẩm Hoài Chi vào phòng, hai người uống qua rượu hợp cẩn, nằm xuống đã là khoảng thời gian bằng một nén nhang.

Lâm Việt chưa bao giờ cảm thấy tiếng hít thở của người khác lại rõ ràng đến thế. Dù hai người không nằm sát nhau, khoảng cách giữa họ thậm chí đủ rộng để thêm một người nữa, nhưng hơi thở của đối phương lại tựa như đang phả ngay bên tai cậu.

Dưới lớp chăn, hơi ấm cuồn cuộn không ngừng truyền đến từ phía bên kia, như một chiếc bếp lò bao bọc lấy cậu. Dù chỉ mới đầu hạ, Lâm Việt đã bắt đầu mong trời mau trở lạnh.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cả hai vẫn im lặng, không có động thái gì. Tuy nhiên, Lâm Việt cảm nhận rõ ràng rằng Thẩm Hoài Chi vẫn chưa ngủ. Cậu khẽ cắn môi dưới, chậm rãi nghiêng đầu, liền đối diện với tầm mắt của Thẩm Hoài Chi...

Sự xấu hổ không hề thua kém khi bị bắt gặp trong lúc tắm. Trong khoảnh khắc, Lâm Việt không biết liệu mình có nên nhắm mắt lại hay không.

Ngay sau cảm giác xấu hổ là một chút thẹn thùng len lỏi. Từ hôm nay trở đi, họ sẽ chuyển từ hai người xa lạ trở thành những người thân thiết nhất, ít nhất là trên danh nghĩa. Sự thay đổi lớn lao này khiến Lâm Việt nhất thời không biết phải đối mặt ra sao.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Hoài Chi phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng ấy.

Bàn tay đặt trên bụng của Lâm Việt bị nhẹ nhàng nắm lấy, sự ấm áp từ mu bàn tay thấm sâu vào tận phổi, cùng với tiếng thở đều đặn bên tai, mang theo hơi nóng xen lẫn một giọng nói dịu dàng: "Nếu em thấy căng thẳng, chúng ta có thể chờ thêm một thời gian nữa, như vậy cũng không sao."

Lâm Việt lặng lẽ nhìn Thẩm Hoài Chi, trong lúc tâm trí bối rối, bất giác buột miệng thốt lên: "Chuyện này... cũng có thể chờ sao?"

Vừa nói xong, cậu lập tức hối hận, nhưng không kịp nghĩ ngợi gì thêm, Thẩm Hoài đã ngồi dậy, ngay sau đó y liền bao phủ lấy toàn bộ không gian của Lâm Việt, dù không chạm vào, nhưng hơi thở nồng ấm của y vẫn như đang quấn chặt lấy cơ thể cậu, hơi thở nóng rực dừng lại trên má.

Nhìn gương mặt Thẩm Hoài gần đến mức có thể thấy từng chi tiết, Lâm Việt theo bản năng nhắm mắt lại, vô tình bỏ lỡ ánh nhìn sâu thẳm chứa đầy tình cảm của đối phương.

Theo sau một tiếng cười khẽ, từng giác quan trên cơ thể Lâm Việt dường như đều được khuếch đại đến mức tối đa. Những hình ảnh của bức tránh hỏa đồ từng xem qua thoáng chốc hiện lên trong đầu, nhưng rồi cũng rất nhanh biến mất.

Chỉ còn lại cảm giác ấm áp và dịu dàng từ bờ môi ướt nóng lướt qua trán, đôi mắt, gò má, chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở khóe môi.

Lâm Việt cảm nhận rõ lòng bàn tay đặt sau gáy mình, từ ấm áp dần trở nên nóng bỏng. Áp lực nhẹ nhàng cọ xát, từng chút một, tăng lên đầy kiên nhẫn. Tất cả như tác động vào sâu thẳm tâm trí cậu, khiến lý trí gần như tan biến. Tay kia của Thẩm Hoài Chi cũng nhẹ nhàng di chuyển, dừng lại nơi vạt áo, dịu dàng nhưng đầy sức mạnh.

Mọi thứ như đang nhuốm màu son đỏ thắm.

Đêm khuya yên tĩnh, Thẩm Hoài Chi khẽ nếm cánh hoa của cậu, cảm nhận một hương thơm ngọt ngào.

Lâm Việt không nhớ rõ mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào, chỉ nhớ rằng trên đường mơ mơ màng màng tỉnh dậy hai lần. Lần cuối cùng là lúc Thẩm Hoài Chi đang nhẹ nhàng lau người cho cậu. Thấy cậu tỉnh lại, Thẩm Hoài Chi còn dịu dàng xoa lưng vài cái, như để trấn an.

Hôm sau, ánh mặt trời chiếu rực rỡ qua khung cửa sổ. Khi Lâm Việt tỉnh dậy, bên cạnh không còn ai. Nhìn chiếc gối mềm bên cạnh, ký ức đêm qua bất chợt ùa về, khiến cậu đỏ mặt. Lâm Việt vội vã xoay người, chôn mặt mình vào gối, cố gắng làm dịu lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Nhưng chưa kịp trấn tĩnh, cậu đột nhiên nhớ ra một việc vô cùng quan trọng: Hôm nay là ngày đầu tiên cậu vào cửa. Nương cậu đã ngàn dặn dò vạn dặn dò, phải dậy thật sớm để kính trà cha mẹ Thẩm Hoài Chi, chuẩn bị cơm sáng, quét dọn nhà cửa, thể hiện sự đảm đang và hiền thục.

Nghĩ đến đây, Lâm Việt vội nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng đã chiếu rõ qua rèm, trời chắc chắn không còn sớm nữa!

Trong lòng Lâm Việt như có một tiểu nhân đang hét lên: Tiêu rồi! Cậu vội vàng bật dậy, thay quần áo, búi tóc gọn gàng, rồi lập tức kéo cửa chạy ra ngoài.

Trong sân, Thẩm Lăng Chi đang rửa mặt, rõ ràng cũng vừa mới dậy. Nhưng cảnh tượng này không làm Lâm Việt cảm thấy nhẹ nhõm chút nào. Rốt cuộc, chẳng cần nói đâu xa, chỉ cần nhìn cách bá mẫu đối xử với phu lang của nhi tử cùng với ca nhi của bà là đã thấy rõ sự khác biệt.

Thẩm Lăng Chi lại tươi cười rạng rỡ, nói như trêu ghẹo: "Ca ca, huynh dậy rồi à? Vừa nãy ca của đệ còn dặn đệ làm mọi việc nhẹ tay thôi, sợ ồn đến huynh đấy."

Trong lòng Lâm Việt như có một tiểu nhân ngã xuống tan tành. Thế là xong rồi, cậu không dám tưởng tượng vẻ mặt của phu thê Thẩm gia khi nghe thấy câu này sẽ ra sao.

Cậu cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Đúng vậy, ta vừa mới dậy thôi. Không phải tại bị làm phiền, mà tại ta dậy muộn."

Chưa kịp bước thêm vài bước, Tống Tầm Xuân đã thò đầu ra từ bếp, trên mặt mang nụ cười, "Việt ca nhi dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa? Hôm qua mệt cả ngày, hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt mới được."

Lâm Việt cố gắng phân tích lời nói này, tự hỏi liệu có phải bà thật lòng muốn mình ngủ thêm hay chỉ đang khéo léo nhắc khéo chuyện dậy trễ. Cuối cùng, cậu đi đến kết luận rằng có lẽ bà thực sự chân thành, bởi vì nụ cười trên mặt Tống Tầm Xuân giống hệt nụ cười của Thẩm Lăng Chi – vô cùng chân thật.

Lâm Việt hơi hé miệng, gượng gạo gọi một tiếng: "Nương." Chưa kịp nói thêm câu nào, ánh mắt của Tống Tầm Xuân đột nhiên sáng lên, làm cậu bất giác sững lại. Trong đôi mắt ấy, Lâm Việt cảm nhận được một sự kinh ngạc mà không hiểu sao lại gợi lên trong cậu cảm giác quen thuộc khó tả.

Sau khoảnh khắc bối rối ngắn ngủi, cậu thả lỏng đôi chút, giọng nói cũng trở nên tự nhiên hơn: "Nương, là lỗi của con. Con dậy muộn. Ngày mai con sẽ chú ý hơn."

Tống Tầm Xuân nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn cậu với vẻ khó hiểu, rồi nhẹ nhàng nói: "Không phải mùa vụ bận rộn thì cần gì dậy sớm như vậy. Các con còn trẻ, ngủ nhiều một chút cho khoẻ. Như Lăng Chi ấy, ngày thường cũng giờ này mới dậy. Đến lúc bận rộn thì dậy sớm cũng không muộn."

Thẩm Lăng Chi lập tức hùa theo: "Đúng vậy đó! Như hôm qua đệ phải dậy từ lúc trời chưa sáng, hôm nay liền ngủ thêm được một canh giờ!"

Lâm Việt: ...

Lâm Việt thực sự không biết phải tiếp tục câu chuyện thế nào. Dù đã định tiếp tục nói, nhưng lại cảm thấy không ổn lắm. Vì thế, cậu lại thay đổi chủ đề: "Nương, để con vào nấu cơm."

Tống Tầm Xuân xua xua tay, "Hôm nay ăn đồ ăn thừa của tối hôm qua, làm nhiều một bàn, hôm nay vừa vặn ăn hết, không cần vội, con cũng đi rửa mặt đi, nước ấm Lăng Chi mới mang ra, khăn mới cũng đã chuẩn bị sẵn cho con rồi."

Lâm Việt mặt đỏ bừng, quá căng thẳng, cậu hoàn toàn không nhớ mình vẫn chưa rửa mặt vội vàng gật đầu, rồi theo Thẩm Lăng Chi đi rửa mặt.

Chờ hai người thu thập xong vào nhà bếp, Tống Tầm Xuân liền bảo bọn họ ngồi xuống, rồi nói với Lâm Việt: "Hoài Chi cùng cha nó đi xem điền thủy, kiểm tra xong sẽ về nhanh, chúng ta từ từ ăn cơm."

Lâm Việt liên tục gật đầu.

Tống Tầm Xuân nhận thấy sự căng thẳng của cậu, không khỏi nhớ lại hơn 20 năm trước khi mới xuất giá, bà cũng may mắn gặp được một gia đình không khắt khe, bà bà (mẹ chồng) lại còn giúp đỡ nhiều, nên bà không muốn làm khó Lâm Việt.

"Lăng Chi, con đi xem cha con bọn họ đã về chưa, cơm nếu để lâu sẽ nguội mất."

Thẩm Lăng Chi vừa nghe xong liền vội vàng chạy ra ngoài.

Lâm Việt nhìn theo, lập tức hiểu ra, Tống Tầm Xuân hình như có việc muốn nhắc nhở cậu, như thể là muốn dặn dò điều gì đó.

Tống Tầm Xuân đứng dậy, rót hai ly trà, đặt một ly trước mặt Lâm Việt, rồi mới chậm rãi mở lời: "Hoài Chi lớn tuổi hơn con vài tuổi, ta cũng đã dạy bảo nó, bảo nó ngày thường phải nhường nhịn con một chút. Còn nữa, tiền bạc trong nhà từ trước đến nay đều do ta quản, nhưng hiện tại con đã đến rồi, các con là vợ chồng son, tự mình quản lý tiền bạc đi. Chỉ cần lấy một ít ra để chi tiêu trong gia đình là được, không cần phải giao hết cho ta nữa."

"Còn một điều nữa, ngày thường ta cũng không ép buộc các con, con chỉ cần sống như Lăng Chi là được, ngủ nhiều trong chốc lát, hôm nay không muốn làm cơm, hoặc là thân thể khó chịu, không thể làm việc, muốn nghỉ ngơi một ngày cũng không sao cả, con cứ từ từ sẽ hiểu thôi."

......

Tống Tầm Xuân nói một đống linh tinh vụn vặt, Lâm Việt vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng cảm thấy tự tin hơn về cuộc sống sau này. Nếu thực sự có thể như vậy, cậu sẽ không còn cảm giác mình cứ mãi đợi chờ, không biết phải làm gì. Nếu cả hai có thể như vậy, không nhất thiết phải thân như mẫu tử, nhưng ít nhất cũng có thể sống hòa thuận, không còn phải lo lắng suốt ngày về những chuyện không ngừng nghỉ.

Hai người nói hồi lâu, Tống Tầm Xuân mới ngừng câu chuyện, sau này như thế nào, phải sống chung một thời gian rồi mới biết được, hiện tại nói nhiều cũng không có ích gì.

"Nương, ca ca, chúng ta đã trở lại."

Tống Tầm Xuân đứng dậy đi ra ngoài, cười tiếp đón bọn họ, "Đã trở lại rồi thì rửa tay đi, vào trong ăn cơm. Chút nữa chúng ta còn phải đi thăm nãi nãi của các con nữa."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.