🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong mắt Lâm Việt thoáng hiện lên một tia hiểu rõ. Có vẻ như quan hệ thân thích trong gia đình này thật sự không được tốt lắm, gia gia nãi nãi và đại bá cùng một nhà, nhưng những người trong Thẩm gia khi nhắc đến đều chỉ nói đến nãi nãi, điều này khiến Lâm Việt không khỏi thắc mắc về tình huống thực sự giữa họ.

Trước bữa sáng, Lâm Việt đột nhiên nhớ ra một việc, liền hỏi: "Nương, chúng ta ăn cơm trước hay kính trà trước ạ?"

Tống Tầm Xuân và Thẩm Chính Sơ liếc nhìn nhau, hiển nhiên là cả hai đã hoàn toàn quên mất nghi thức kính trà.

Nhưng họ có thể thừa nhận điều đó sao? Tất nhiên là không. Là trưởng bối, ít nhiều cũng cần giữ chút uy nghiêm.

Tống Tầm Xuân mỉm cười điềm nhiên như không: "Nhà ta không câu nệ chuyện đó, vậy kính trà trước đi. Kính xong rồi ăn cơm luôn, Hoài Chi, con đi pha trà."

Thẩm Hoài Chi vừa rửa tay từ sân bước vào, nghe nương sai liền ngoan ngoãn vào bếp pha trà. Nước trà vẫn còn hơi nóng, Thẩm Hoài Chi chỉ rót nửa ly, tránh để Lâm Việt cầm phải ly nước quá nóng làm bỏng tay.

Lâm Việt đứng dậy, nhận ly trà từ tay Thẩm Hoài Chi, khom lưng cung kính dâng trà cho Tống Tầm Xuân: "Nương, xin mời dùng trà."

Lâm Việt gọi một tiếng "Nương" rồi dừng lại một chút, bởi vì Tống Tầm Xuân đã nhanh tay nhận lấy ly trà.

"Được rồi, được rồi, từ nay chúng ta chính là người một nhà." Tống Tầm Xuân cười, từ trong ngực lấy ra một bao lì xì đỏ, đưa cho Lâm Việt, đây là phí sửa miệng.

Đương nhiên, đây cũng là lúc Tống Tầm Xuân sai bảo Thẩm Hoài Chi pha trà, tiện thể sai Thẩm Chính Sơ đi lấy.

Hôm qua họ vẫn nhớ chuyện này, cẩn thận để trên đầu giường, kết quả sáng nay, người thì đi xem ruộng, người lại lo làm bữa sáng, cuối cùng cả hai đều quên không mang theo.

Lâm Việt cũng nhận ra điều này, nhưng cậu tinh ý giả vờ không thấy. Sau khi kính trà cho Tống Tầm Xuân, cậu lại nhận một ly khác từ tay Thẩm Hoài Chi, cung kính nói: "Cha, xin mời dùng trà."

Thẩm Chính Sơ vốn là người hay nói, nhưng khi đối mặt với Lâm Việt, ông lại có chút khẩn trương. Không rõ tính cách của phu nhi (con dâu mới) mới như thế nào, ông đành giảm bớt lời lẽ, chỉ nhẹ nhàng nói: "Các con là vợ chồng son, cứ sống với nhau thật tốt, ta và nương của các con thấy vậy cũng vui mừng, những chuyện khác chỉ là việc nhỏ thôi."

Lâm Việt cười ngoan ngoãn, vẻ mặt hiền lành cùng đôi mắt hạnh đầy trong sáng, làm người đối diện không khỏi cảm thấy yêu mến.

Thế nhưng, đối diện với sự đơn thuần đó, Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân lại không khỏi lo lắng. Hai người thầm nghĩ, lát nữa ra ngoài nên chú ý quan sát nhiều hơn, tránh để con nó nghe phải những lời không hay mà buồn lòng.

Lần đầu tiên ngồi cùng bàn ăn cơm, năm người có thể nói là đều có chút câu nệ, bữa ăn này so với ngày thường không biết đã thiếu đi bao nhiêu sự tự nhiên, nhưng may mắn là mọi người vẫn ăn xong một cách vững vàng.

Tống Tầm Xuân là người đứng dậy trước để thu dọn bát đũa. Khi thấy Lâm Việt định đứng lên phụ giúp, bà liền giơ tay ngăn lại, nói: "Bảo Hoài Chi dẫn con ra ngoài xem qua nhà cửa, cả gian phòng của các con nữa. Nếu muốn thêm đồ gì thì cứ nói với nương."

Lâm Việt hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, theo Thẩm Hoài Chi ra ngoài.

Khi hai người quay lại phòng riêng, Thẩm Hoài Chi mở ngăn kéo bàn trang điểm, lấy ra một túi tiền nhỏ đưa cho Lâm Việt, nói: "Đây là tiền ta tích cóp trước đây, giao cho em giữ."

Lâm Việt nhận lấy tiền rồi thuận tay mở ra nhìn qua, trước mắt là mấy đồng tiền, chưa kịp xem kỹ hơn, cậu liền nghe thấy Thẩm Hoài Chi thẹn thùng nói: "Chỉ có ba lượng bạc thôi, những năm qua kiếm được tiền đều giao cho nương giữ, chỉ giữ lại chút ít để mua giấy bút mực dùng. Trước ngày thành thân, nương mới trả lại số tiền này cho ta, nhưng những khoản chi cho lễ cưới, đều là nương bỏ tiền ra, ta thật sự ngại ngùng không dám lấy thêm."

Thẩm Hoài Chi biết số bạc ít ỏi này thật sự không đáng là bao, nên trong lòng không khỏi bối rối. Thấy Lâm Việt im lặng, y càng thêm luống cuống, vội vàng trấn an: "Em yên tâm, ngày thường ta chép sách, viết thư cũng kiếm được chút ít. Sau này, tiền ta kiếm được sẽ đều giao cho em giữ. Ta....."

Thấy y càng nói chuyện càng sốt sắng, Lâm Việt vội vàng tiếp lời: "Ta không có chê ít, cũng tin rằng huynh có khả năng kiếm tiền, thật đấy."

Thẩm Hoài Chi lại càng cảm thấy áy náy, trong lòng thầm nghĩ cách để kiếm thêm nhiều tiền, để Lâm Việt không phải lúc nào cũng lo lắng về chuyện tiền bạc. Nhưng ngoài mặt, y không hứa hẹn gì thêm, bởi hứa nhiều cũng chỉ là lời suông. Đạo lý này y đã hiểu từ năm 10 tuổi.

Lâm Việt cất chiếc túi tiền Thẩm Hoài Chi đưa, sau đó lấy ra một chiếc khác mà mình tự thêu: "Hồi trước nhận lễ vật của huynh, ta vẫn luôn muốn đáp lễ, nhưng vì không có thời gian nên kéo dài tới tận bây giờ. Đây là túi tiền ta tự tay thêu, huynh đừng chê nhé."

Thẩm Hoài Chi có chút thụ sủng nhược kinh, nhận lấy túi tiền rồi lập tức cất vào ngực, nói: "Ta sẽ giữ thật cẩn thận, sao lại chê được, ta rất vui."

Thấy y không nhìn kỹ, Lâm Việt thầm nghi ngờ liệu có phải y không nhận ra chỗ mình thêu lỗi, nhưng cậu cũng ngại không dám chỉ ra khuyết điểm. May mà Thẩm Hoài Chi không để ý, nên chỗ lỗi ấy vẫn không bị phát hiện.

Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi không ở trong phòng lâu, chỉ là giới thiệu qua cách bày biện trong phòng, sau đó thu xếp một cách thích hợp các vật dụng từ hồi môn đã chất đống trên mặt đất, rồi đặt chúng vào những nơi phù hợp. Khi mọi thứ đã ổn thỏa, hai người liền cùng nhau đi ra ngoài.

Trong sân chẳng thấy bóng người nào, Lâm Việt theo chân Thẩm Hoài Chi dạo một vòng xung quanh, cẩn thận quan sát nơi mình sẽ sinh sống trong tương lai.

Ngôi nhà này không khác mấy với nhà của cậu, cũng là ba gian chính phòng. Mái nhà là kiểu mái ngói pha trộn với cỏ tranh. Nhà chính nằm ở giữa; phòng ngủ của cha mẹ Thẩm gia nằm gần nhà bếp. Một bên khác được chia làm hai gian: trước đây là phòng của Thẩm Hoài Chi và Thẩm Lăng Chi, nhưng sau đó một gian mới được xây thêm, đối diện bếp, cửa sổ được mở rộng để lấy đủ ánh sáng. Gian phòng này dùng để chứa lương thực, đồ đạc, và cũng là nơi Thẩm Hoài Chi ngày thường đọc sách, viết chữ. Cho đến khi y thành thân, căn phòng được dọn dẹp lại, những đồ đạc đó mới được chuyển sang phòng cũ của y.

Phía sau nhà bếp chính là con đường lớn của thôn, còn sân trước có một con đường nhỏ. Đối diện con đường nhỏ là một mảnh ruộng lúa, gần đó là một khu đất canh tác của Thẩm gia, ngay sát với nhà của họ. Vị trí này rất thuận tiện, dễ dàng di chuyển và khá tiện nghi.

Phía sau phòng ngủ của Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi là khu đất trồng rau của Thẩm gia, kế bên là chuồng heo và khu vực nuôi gà, vịt. Ra xa thêm một chút chính là một con sông nhỏ, có một bậc thềm đá dẫn xuống. Dưới bậc thềm có một tảng đá lớn, nhẵn mịn và thon dài. Vì vậy, đây cũng là nơi người trong thôn yêu thích nhất để giặt đồ, vì nước ở đây trong sạch và dễ sử dụng.

Xem qua xung quanh, Lâm Việt cảm thấy khá hài lòng. Tuy rằng sân nhà này không rộng rãi như nhà cậu, nhưng bù lại lại tiện lợi hơn nhiều.

Trong bếp, Tống Tầm Xuân thấy hai người họ đã xem gần xong, liền lên tiếng gọi: "Xem xong chưa? Chúng ta cũng sắp phải đi, nếu chậm trễ thêm sẽ đến giờ cơm trưa mất."

Lâm Việt vốn định đợi Thẩm Hoài Chi trả lời, nhưng thấy y chỉ chăm chú nhìn mình mà không có ý mở miệng, đành phải tự lên tiếng: "Nương, chúng con xem xong rồi, giờ đến ngay đây."

Trên bàn bếp bày một vài thứ, có vẻ là để lát nữa mang qua cho nãi nãi Thẩm gia. Lâm Việt liếc nhìn qua rồi đứng gần về phía Thẩm Lăng Chi, bởi vì lúc nãy Thẩm Lăng Chi vừa lén vẫy tay ra hiệu cho cậu, động tác đó rõ ràng đến mức cậu không thể làm như không nhìn thấy được. Hơn nữa, Lâm Việt cũng càng muốn cùng Thẩm Lăng Chi làm mọi việc cùng nhau, cảm thấy thoải mái và tự nhiên hơn.

Tống Tầm Xuân không để ý tới những ánh mắt trao đổi giữa hai người, chỉ căn dặn Lâm Việt: "Lát nữa con cứ đi cùng Lăng Chi là được, đừng để tâm đến những gì người ta nói. Nãi nãi của Hoài Chi rất hiền từ, chắc chắn sẽ thích con, không cần lo lắng."

Lâm Việt nghe vậy liền gật đầu, đáp: "Nương, con hiểu rồi, người cứ yên tâm."

Trời đã không còn sớm, cả đoàn người khóa cổng sân lại rồi cùng nhau lên đường.

Thẩm Lăng Chi cố tình kéo Lâm Việt đi cuối đoàn, ghé sát tai cậu thì thầm: "Ca ca, để đệ nói cho huynh nghe, gia gia của đệ không được tốt lắm đâu, lát nữa huynh không cần quan tâm đến người."

Lâm Việt nghe vậy liền hỏi tiếp: "Gia gia làm gì? Không để ý tới có ổn không?"

Thẩm Lăng Chi lắc đầu liên tục, bắt đầu kể cho Lâm Việt nghe những chuyện cũ ngày xưa.

Khi còn nhỏ, bọn họ chưa phân gia, cả gia đình sống chung một chỗ, cuộc sống cũng rất khó khăn. Mãi cho đến khi ca ca Thẩm Hoài Chi bảy, tám tuổi, tình hình mới dần dần khá hơn. Lúc đó, cậu ấy mới chỉ chưa đến ba tuổi, chưa đủ lớn để hiểu chuyện, những điều này đều là do nương cậu ấy sau này kể lại.

Năm đó, cha nương tính toán chờ Thẩm Hoài Chi 10 tuổi sẽ đưa đi học. Gia gia cũng đã hứa hẹn như vậy, nhưng đến khi Thẩm Hoài Chi 10 tuổi, gia gia lại nói rằng đường ca của cậu ấy sẽ đi học trước. Vì thế, Thẩm Hoài Chi lại phải chờ thêm một năm nữa.

Cha nương không chịu, công việc trong nhà họ làm rất nhiều, ngay cả khi mùa vụ rảnh rỗi cũng phải làm thêm thủ công kiếm tiền. Trong khi đó, nhà đại bá không bao giờ động tay vào việc gì. Hơn nữa, trước đó gia gia chưa từng đề cập rằng đường ca cũng cần đi học. Cha nương và gia gia đã cãi nhau một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì, vì tiền kiếm được đều phải giao cho gia gia giữ, số tiền còn lại trong tay họ thì không đủ.

Từ đó, cha nương không chịu giao tiền cho gia gia nữa. Vì chuyện này, gia gia càng ghét cậu ấy và ca ca, đánh chửi đều là chuyện thường.

Thẩm Lăng Chi kể lại với giọng đầy tức giận: "Gia gia thực sự quá đáng. Cha nương đệ đi lên trấn làm thủ công không có ở nhà, người liền sai bảo đệ và ca ca xuống ruộng làm việc. Vậy mà khi chúng đệ chưa về, họ đã ăn cơm hết, còn mắng chúng đệ lười biếng. May mà có nãi nãi trộm phần cơm nóng cho chúng đệ ăn."

"Hơn nữa, gia gia cực kỳ bất công. Đệ từng nghe rất nhiều lần gia gia nói đại bá là người gánh vác gia đình, đường ca là trưởng tôn, nên phải đi học để làm rạng danh gia tộc. Còn ca ca thì vừa nhìn đã không giống người có dáng dấp học hành, có đi học cũng chỉ tốn tiền vô ích."

Lâm Việt ngạc nhiên hỏi: "Tại sao chứ? Ca ca đệ bây giờ đã là Đồng Sinh, đọc sách nhất định rất giỏi mới đúng!"

Thẩm Lăng Chi bĩu môi, nói tiếp: "Gia gia nói, từ nhỏ đường ca đã trắng nõn, gầy yếu, nhìn vào là kiểu người đọc sách, không giống ca ca đệ. Mới 10 tuổi đã cao lớn, tráng kiện, gần như đã cao ngang người lớn, rất thích hợp ở nhà làm việc."

Lâm Việt mặt mày mờ mịt, tự hỏi, nếu còn chưa đi học mà đã có thể nhìn ra ai giỏi đọc sách thì thật lạ? Nếu vậy, gia gia của Thẩm Lăng Chi không nên làm ruộng, mà nên đi đoán mệnh thì hợp lý hơn.

Thẩm Lăng Chi vẫn chưa kể hết: "Lại qua thêm một năm, cha nương dành dụm được đủ tiền nhập học cho ca ca, cả nhà đều nghĩ cuối cùng ca ca có thể đi học. Nhưng rốt cuộc vẫn không thành."

Nói đến đây, giọng cậu ấy cao hẳn lên: "Huynh biết tại sao không? Bởi vì gia gia chê trường tư thục ở thôn bên không tốt, muốn cho đường ca lên học ở trường tư trên trấn. Nhưng vì cha nương không giao tiền cho gia gia, gia gia lại không muốn lấy tiền trong tay mình ra, nên cứ ép cha nương phải đưa tiền cho gia gia. Nếu không, gia gia sẽ đi báo với lí chính rằng họ bất hiếu, còn muốn đưa đệ đi làm con nuôi đổi lấy tiền, lúc đó đệ mới 6 tuổi."

Thẩm Lăng Chi khi đó 6 tuổi đã có thể nhớ rất rõ. Cậu ấy nhớ nãi nãi khóc lóc, gào thét cản lại, mắng gia gia không chỉ chà đạp ca nhi của bà, giờ còn muốn làm khổ cháu trai bà, đến mức suýt nữa, một quải trượng của gia gia đã đánh vào đầu bà, nhưng cuối cùng, cây gậy đó dừng lại trên người cha cậu ấy.

Lâm Việt nghe xong ngây người, thực sự chưa từng thấy cảnh bất công như vậy, liền ngạc nhiên hỏi: "Ca nhi? Đệ còn có tiểu thúc thúc nữa sao?"

Thẩm Lăng Chi càng giận dữ, nhưng trong giọng nói còn lộ rõ nỗi đau buồn: "Đúng vậy, đệ còn có một tiểu thúc tên là Thẩm Vân Sơ. Thúc ấy rất tốt, nhưng năm đệ 5 tuổi, gia gia đã gả thúc ấy cho một người què chỉ vì 12 lượng bạc. Của hồi môn thì sơ sài đến mức không ra dáng gì. Nãi nãi không ngăn cản được, lại còn vì chuyện này mà bệnh nặng suýt chết. Đại bá thì luôn nghe lời gia gia, không chỉ không phản đối mà còn mắng tiểu thúc không biết điều."

"Hồi đó, ca ca đệ đi cùng cha nương đến tìm các bậc trưởng bối của Thẩm gia để nhờ can thiệp, nhưng phần lớn đều không muốn quản. Họ cho rằng tiểu thúc chỉ là một ca nhi, không đáng quan tâm. Gia gia lại sớm nhận sính lễ của người ta, nên mọi việc coi như đã an bài. Cuối cùng, chỉ có thúc công đến giúp một lần, nhưng cũng không thành. Tiểu thúc vẫn bị gả đi và từ đó không bao giờ quay về nữa. Cha nương cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng cũng không dám đi tìm."

Câu chuyện diễn ra trong hơn một năm, đầu tiên là Thẩm Hoài Chi bị ép trì hoãn việc học, sau đó là Thẩm Vân Sơ bị gả đi một cách bất công, cuối cùng là gia gia đổi ý, không cho Thẩm Hoài Chi đi học nữa. Nỗi áy náy với đệ đệ và con trai gần như đè nặng lên Thẩm Chính Sơ.

Thẩm Lăng Chi ngừng lại một chút, rồi giọng nói đột nhiên nhỏ lại, lén liếc mắt nhìn cha mình, sau đó mới tiếp tục nói: "Năm đó, đệ thấy cha khóc không chỉ một lần. Cuối cùng, cha không chịu nổi nữa, bàn với nương chuyện phân gia, nhưng gia gia không đồng ý. Phải đến khi cha làm lớn chuyện, khiến gia gia cảm thấy mất mặt, cuối cùng mới đồng ý, nhưng điều kiện là cha nương đệ phải giao hết số tiền còn lại ra."

"Khi ấy, tộc trưởng của Thẩm gia và thôn trưởng đều tới. Dưới sự chứng kiến của họ, gia gia miễn cưỡng chia cho gia đình đệ vài mẫu ruộng cằn và căn nhà cũ kỹ rách nát. Từ đó, chúng ta hoàn toàn tách biệt. Nếu không vì nãi nãi, có lẽ chúng ta đã không còn qua lại."

"Vậy nên ca ca, huynh không cần để ý đến gia gia. Một lát nữa, có khi gia gia lại chửi mắng chúng ta."

Nghe đến đây, bước chân của Lâm Việt dường như trĩu nặng hơn, "Ta hiểu rồi. Đến lúc đó, ta sẽ ở cùng đệ."

Thực ra, Lâm Việt muốn hỏi nếu không nhịn được thì có thể mắng lại hay không, nhưng vì đây là ngày đầu tiên sau tân hôn mà lại mắng trưởng bối thì nghe có vẻ kỳ quặc, nên cậu không dám hỏi ra miệng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.