Thẩm Phương Lâm nói xong liền nhét tiền vào tay Lâm Việt, nhanh chóng lên tiếng: "Không được từ chối, mau cầm đi! Nếu không ta sẽ không mua nữa đâu."
Trước đây, Lâm Việt không muốn buôn bán trong thôn chính là vì lo ngại điều này. Mọi người trong thôn đều là người quen, nhận tiền thì thấy không hay, nhưng không lấy tiền lại càng không ổn.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu cũng nhận lấy, cười nói: "Vậy thì cháu không khách sáo với cô cô nữa. Cô cô chờ một lát nhé, hôm nay còn có nước đào tươi, đào này chính là lần trước cháu đổi từ nhà cô cô đấy. Cô thử xem có ngon không nhé?"
Vừa nói, Lâm Việt vừa duỗi tay cầm ống trúc, rót hơn nửa bát nước đào rồi đưa qua: "Cô cô mau nếm thử đi."
Thẩm Phương Lâm khựng lại một chút, nhưng cũng không khách sáo với cậu, nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ rồi khen ngợi: "Ngon lắm! Tay nghề của Việt ca nhi đúng là không chê vào đâu được."
Mấy người đứng ven đường trò chuyện, khi nghe Tống Tầm Xuân nói Lâm Việt muốn thu mua nấm, Thẩm Phương Lâm liền nói ngay: "Vậy thì tốt quá! Trên núi sau thôn năm nay có không ít tùng nhung, nhưng chẳng mấy ai đến thu mua. Thi thoảng có người đến thì giá lại thấp quá. Ta thấy sinh ý của Việt ca nhi chắc chắn làm nên chuyện, mọi người trong thôn ai cũng ngại phải lên trấn bán, rất phiền phức."
Lâm Việt chỉ cười ngượng ngùng: "Mong là như cô cô nói, cũng chưa biết có thành không, trước cứ thử xem sao."
Nghe bọn họ bảo hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-ga-cho-thu-sinh-lam-phu-lang/2717720/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.