Việc buôn bán không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Hôm nay, điểm tâm bán khá chạy, nhưng nước giải nhiệt thì không được như vậy. Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi rao bán suốt gần nửa canh giờ mà chỉ bán được hai bát.
Thấy nước vẫn còn khá nhiều, Lâm Việt liền lên tiếng: "Lăng Chi, chúng ta về sớm đi. Xem chừng hôm nay khó mà bán hết, cứ kéo dài cũng chẳng đáng."
Thẩm Lăng Chi tất nhiên gật đầu. Thế là hai người vừa đẩy xe vừa rao bán dọc đường trở về nhà.
Về đến nhà vẫn còn khá sớm, chưa đến giờ nấu cơm chiều, hai người bàn bạc một chút rồi ai nấy lại bận rộn việc riêng.
Thẩm Lăng Chi thu dọn quần áo bẩn trong nhà, bưng chậu ra bờ sông giặt giũ. Còn Lâm Việt thì vác cuốc ra vườn làm cỏ, chăm sóc rau.
Hôm nay thời tiết không quá oi bức, nên có thể trồng rau và tưới nước ngay lúc này. Nếu trời nóng hơn, chắc phải đợi ăn cơm xong mới ra làm được.
Chờ đến khi hai người hoàn thành công việc, cũng vừa đúng lúc chuẩn bị bữa chiều. Đây là đợt hái nấm đầu tiên trong năm. Đối với người dân nơi đây, có nấm chẳng khác gì có thịt. Khi làm việc ngoài vườn, Lâm Việt đã nghĩ sẵn trong đầu mấy món sẽ nấu.
"Lăng Chi, hôm nay để ta nấu cơm chiều, đệ giúp ta một tay."
Thẩm Lăng Chi lập tức xắn tay áo: "Yên tâm đi, ca ca, cứ giao cho đệ! Đệ đảm bảo nhóm lửa thật lớn. Vừa hay đệ cũng định nói với huynh, đệ không dám xào nấm đâu."
Lâm Việt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-ga-cho-thu-sinh-lam-phu-lang/2717721/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.