Tiểu Hổ vô cùng đắc ý, ai da, chẳng còn cách nào khác, dạo này người khen cậu nhóc thực sự quá nhiều mà!
"Tam bá, đại ca tới đọc sách rồi cũng sẽ ngoan ngoãn hơn thôi."
Thẩm Nguyên Chi không mấy tin tưởng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười mà nói: "Vậy thì ngươi giúp tam bá trông chừng nó, nếu nó gây chuyện thì ngươi cứ đi nói với bá nương, để bá nương thu thập nó."
"Cha! Người nói bậy, con đâu có gây chuyện! Nương nói con là đứa ngoan nhất! Thúc thúc, người đừng nghe cha cháu nói bậy." Thẩm Thiếu Thanh tức giận bừng bừng xông tới, vẻ mặt không phục mà trừng mắt nhìn cha.
Chưa đợi Thẩm Hoài Chi mở miệng, Thẩm Nguyên Chi đã đưa tay ấn đầu nhi tử xuống, cười nói: "Đừng có gọi ta là cha, con không phải từ trong tảng đá chui ra hay sao?"
Thẩm Thiếu Thanh chống nạnh, hậm hực đáp: "Còn không phải tại cha đặt nhũ danh cho con là Tiểu Thạch Đầu sao?"
Thẩm Nguyên Chi: "......" Sớm biết vậy thì năm đó ta nên để Hoài Chi đặt đại danh cho xong chuyện.
Nói đến chuyện đặt tên, mấy năm nay trong thôn có không ít đứa trẻ đều là do Thẩm Hoài Chi đặt tên, nhất là chi nhà họ Thẩm. Hiếm hoi lắm mới có một người đọc sách, sao có thể không mời y đặt tên cho con cái chứ?
Từ khi mới mười mấy tuổi, Thẩm Hoài Chi đã bắt đầu đặt tên cho con cháu trong nhà, thậm chí có cả những người đồng lứa nhờ y đặt giúp. Ban đầu y vẫn dễ dàng ứng phó, cũng rất vui lòng hỗ trợ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-ga-cho-thu-sinh-lam-phu-lang/2717815/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.